Chương 155: Vợ của mình, tự mình yêu thương
“Đây là loại thuốc mới do bên Seattle gửi
đến, cần dùng trong một tháng trước khi cậu
Cao Minh làm phẫu thuật.”
Trời trong xanh, giữa trưa hè có cơn gió thổi
qua làm cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ
chịu, chẳng qua lúc này ở trong đình nghỉ mát,
sắc mặt ông cụ lại tối sầm, tâm trạng bực bội.
Trên tay quản gia là một chiếc túi giấy in
logo của bệnh viện, bên trong là một lọ thuốc
màu nâu được đóng cẩn thận, ông ta vội vàng đi
đến bên này, nói được nửa câu, nhanh chóng
nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng
dáng của Quách Cao Minh đâu.
Nhìn thấy sắc mặt của ông cụ trước mắt
không tốt, ông ta cười khổ một tiếng: “Cậu Cao
Minh đến công ty rồi à?”
Hôm qua là tết đoan ngọ, hôm nay vừa khéo
là chủ nhật, Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc
dậy từ sớm, sau khi ăn sáng cùng với ông cụ,
cậu Cao Minh và Kiều Bích Ngọc còn hiếm khi
cùng chơi cờ tướng với ông cụ, tiếp theo hình
như Kiều Bích Ngọc cũng đi ra ngoài.
“Thằng bé đi cùng vợ đến viện điều dưỡng
An Nhiên rồi.”
Ông cụ Quách nhìn bàn cờ tướng mới chơi
được một nửa kia, sắc mặt ông cụ tối sầm, tức
giận nói: “Tôi thật đúng là không biết cái thằng
nhóc thối tha kia lại là người hiểu được hiếu
thuận như vậy, hừ… Thuốc này đưa thẳng cho vợ
thằng bé là được.”
Quản gia nghe đến đó thì giật mình, sau đấy
lập tức cười nói: “Cậu Cao Minh cũng nên đi một
chuyến đến viện điều dưỡng An Nhiên, so với
nhà họ Kiều, Kiều Bích Ngọc có tình cảm sâu sắc
với dì út Cung Nhã Yến hơn nhiều, tự mình đến
gặp người lớn trong nhà, cậu Cao Minh thật
đúng là để ý.”
Ông cụ Quách giống như bị việc gì chọc
giận, ông cụ lập tức giận sôi máu, quát ầm lên:
“Thằng bé có thể không để ý à, tôi chẳng qua
chỉ lạnh nhạt làm lơ vợ nó có mấy ngày, thế mà
nó đã lên tiếng bảo tôi đừng làm khó dễ Kiều
Bích Ngọc, thằng bé sợ tôi hù dọa Kiều Bích
Ngọc này chạy mất.”
Ông cụ chống gậy, chậm rãi đi đến một bên
hồ sen, mắng một câu: “Thằng cháu bất hiếu.”
“Thật đúng là ngu ngốc, người phụ nữ này
mới lấy về nhà được nửa năm… Giống hệt như
lúc còn nhỏ thằng bé nuôi con chó kia, trí lực
của thằng bé thật đúng là một xíu cũng không
tiến bộ.
Chẳng qua mắng thì mắng, nhưng trên mặt
ông cụ không có quá nhiều vẻ giận dữ, ánh mắt
ông cụ nặng nề nhìn về những bông hoa sen
đang nở rộ, giống như có điều suy ngHĩ.
“Tính tình của cậu Cao Minh, từ nhỏ đến lớn
cậu ấy rất bao che khuyết điểm.”
Nhớ đến những việc trước kia, quản gia
không khỏi bật cười một tiếng, trước kia, cho dù
Quách Cao Minh chỉ nuôi một con chó nhỏ cũng
sẽ không cho người ngoài đụng vào, chó của
anh, anh còn không cho đụng, càng đừng nói
đến người của anh.
“Khoảng thời gian gần đây hình như thằng
nhóc thối Quách Cao Minh này rất vui?”
Ông cụ Quách tùy ý hỏi một câu.
Quản gia còn chưa lên tiếng, ông cụ đã dứt
khoát để gậy sang một bên, bàn tay già nua nắm
chặt lấy lan can, thân trên nghiêng người về phía
trước, ông cụ khom người giống như một lão
ngoan đồng, đưa tay ra muốn với sen trong hồ.
“Ông chủ, ngộ nhỡ rơi xuống hồ sen sẽ
không giống như năm đó đâu.” Quản gia lập tức
khẩn trương đi lên trước dặn dò.
“Ông cũng cảm thấy tôi già, không còn dùng
được hả?”
Ông cụ đứng thẳng người lại, quay đầu liếc
thoáng qua ông bạn già của mình, bất đắc dĩ
cười một tiếng: “Dung Hiên, tôi già, sau cùng sẽ
phải ra đi, nhưng nhà họ Quách chúng ta lại sinh
ra một thằng nhóc khiến tôi không bớt lo.”
Sắc mặt của quản gia có phần ngưng trọng,
ông ta muốn lên tiếng an ủi mấy câu, chẳng qua
ông cụ Quách cũng hiểu rõ, cháu trai của mình
không ngốc đến mức chẳng cần mạng, bệnh của
anh, anh rất rõ ràng.
“Lần trước chuyện tôi bảo ông điều tra…
Nếu thằng nhóc kia đã không muốn để cho tôi
biết, ông không cần điều tra nữa.
Nghe thấy ông cụ Quách nói như thế, quản
gia cảm thấy ngoài ý muốn: “Ông chủ, sáu năm
trước cậu Cao Minh đến thành phố Hải Châu làm
trợ giảng, theo điều tra ban đầu, việc này có liên
quan đến tai nạn xe của cậu chủ và Đường Tuấn
Nghĩa, mà Kiều Bích Ngọc…”
“Chỉ cần Kiều Bích Ngọc an phận sinh con,
an phận làm mợ chủ nhà họ Quách, chỉ cần
không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện trước kia tôi
có thể không so đo.”
Giọng nói già nua vang lên trên một mảnh
đất vắng vẻ quanh quẩn khắp nơi, mơ hồ mang
theo bất an.
“Quách Cao Minh, anh thật đúng là lắm tật xầu.”
Lúc này một chiếc xe đua màu đen chạy như
bay trên đường cao tốc, trong xe, người phụ nữ
không vui thắt chặt dây an toàn, vẻ mặt buồn
bực phàn nàn.
“Em nghe quản gia nói, trước kia anh nuôi
một con chó nhỏ, anh dẫn nó ra ngoài đi dạo,
người khác chạy đến muốn sờ nó một xíu, anh
còn kiêu ngạo nói đó là chó của anh, không cho
sờ, tuổi còn nhỏ mà đã như thế, hừ…