Chương 130: Xin cho em gần anh hơn một xíu
“Sếp.”
Không có cách nào, khí thế của Quách Cao Minh quá lớn, Châu
Mỹ Duy khiếp sợ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà
mình, nói chuyện có phần lắp bắp: “Kiều Bích Ngọc, cậu nhanh tranh
thủ thời gian dọn đồ về đi.”
Kiểu Bích Ngọc khó xử đứng ở cửa ra vào, bị người đàn ông này
nhìn như thế, cô cúi đầu, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
“Còn muốn ở chỗ này bao lâu nữa?”
Hiếm khi tính tình của Quách Cao Minh nhẫn nại như thế, giọng
điệu sâu xa.
“Thật ra cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động,
đợi anh đến đây đón cô ấy về nhà.” Châu Mỹ Duy không chút do dự,
bán đứng bạn tốt.
Gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh hơi ngạc nhiên, quay
đầu nhìn về phía Châu Mỹ Duy.
sổ”
Giọng nói trầm thấp mang theo chút hiếu kỳ.
Châu Mỹ Duy cảm thấy mình được sếp trọng dụng, lập tức hùng
dũng oai vệ, đứng thẳng sống lưng, chuẩn bị báo cáo hết chuyện lớn nhỏ.
“Tôi vào thu dọn một chút.”
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc xấu hổ, nhanh chóng nói một câu như
thế, tay phải túm cổ áo của Châu Mỹ Duy, kéo cô ấy vào bên trong.
“Châu Mỹ Duy, cậu mà dám nói thêm một câu nào nữa, mình
không để yên cho cậu đâu.”
Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng, hung dữ nhìn kẻ phản bội này.
“Mark tự mình đến đón cậu, cậu phải vui mới đúng, Kiều Bích
Ngọc, cậu đừng có vịt chết còn mạnh miệng nữa, rõ ràng tối hôm
qua, lúc cậu mơ thấy ác mộng, cậu đã gọi tên người ta.”
“Ẩm
Châu Mỹ Duy còn chưa nói xong, thịt mỡ trên hông đã bị Kiều
Bích Ngọc nhẫn tâm nhéo một cái, cô ấy lập tức kêu thành tiếng.
“Vợ chồng ở chung với nhau, dĩ hòa vi quý.”
Châu Mỹ Duy đứng ở trước cửa nhà, cuối cùng cũng tiễn được
hai vị hung thần này đi.
Kiểu Bích Ngọc và Quách Cao Minh sóng vai nhau bước đi, vẻ
mặt bọn họ căng cứng, ánh mắt đều nhìn về hai bên, giống như
không biết nên nói gì. Bọn họ đã một tuần không gặp mặt.
Mãi cho đến khi hai người bọn họ đi xuống thang máy, đại khái
bởi vì dáng vẻ của bọn họ quá xuất chúng, nhất là gương mặt siêu
đẹp trai kia của Quách Cao Minh, khiến cho người ra người vào khu
chung cư này đều rất tò mò liếc nhìn bọn họ.
“Cẩn thận một chút.”
Sắc mặt của Quách Cao Minh đột nhiên thay đổi, nhanh chóng
đưa tay kéo người phụ nữ ở bên cạnh vào trong ngực.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc hơi giật mình, không kịp phản ứng, thân
thể ngã sang một bên.
Mà trước mặt bọn họ, có một quả bóng rổ vừa bay ngang qua,
thiếu chút nữa đã ném trúng bụng của Kiều Bích Ngọc.
“Bước đi cho cẩn thận.”
Bên tai là giọng nam trầm thấp quen thuộc, nghe có chút khàn
khàn lại có chút bất đắc dĩ.
Cô không trả lời, nhưng gương mặt đã đỏ ửng.
Kiểu Bích Ngọc đứng thẳng người, muốn đứng tránh xa anh, lại bị
Quách Cao Minh ôm lấy eo, sức lực có phần cố chấp.
Trong chớp mắt, có không ít ánh mắt nhìn về phía bọn họ, không
biết xuất phát từ tâm trạng thẹn thùng, hay như thế nào, Kiều Bích
Ngọc không từ chối, bước theo anh ra khỏi chung cư.
Xe đỗ ở bên ngoài chung cư, một chiếc xe Ferrari mới tinh màu
đen, không quá khoa trương.
Hôm nay đến đây, anh không dẫn theo tài xế, Kiểu Bích Ngọc
nhìn thấy anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, vẻ mặt cô giật mình, chần
chờ đứng ở bên ngoài cửa xe.
“Vết thương bên vai phải của anh.”
Giọng nói của cô có phần không được tự nhiên.
Bác sĩ đã nói, xương bả vai phải của anh bị gãy, ít nhất phải qua
một tháng nữa mới khép lại được.
“Lái tự động.” Quách Cao Minh biết cô muốn nói gì, ánh mắt
thâm trầm nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe: “Một tay cũng có thể lái
được… Rất an toàn.”
Câu phía sau kia, giọng nói của anh phức tạp bổ sung, giống như
đang bảo đảm chuyện gì.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy một bên sườn mặt lạnh lùng của anh
hiện lên sự xoắn xuýt, thật ra người đàn ông này không phải mỗi ngày
đều lạnh lùng. Anh cũng sẽ giống như người bình thường có những
cảm xúc nhỏ.
“Vết thương của anh còn đau không?”
Kiều Bích Ngọc ngồi vào ghế lái phụ, tuy Quách Cao Minh nhìn
thẳng về phía trước, nhưng khóe mắt vẫn nhìn thoáng qua cô mở cửa
lên xe, nghe thấy cô hỏi như thế, ánh mắt của anh hơi ngẩn ra, sau
đó nhanh chóng khởi động xe, lái về phía nhà họ Quách.
“Chỗ gãy xương của anh kia, lúc bôi thuốc còn bị tê không?” Cô
có chút cuống cuồng, hỏi lại một câu.
Trước đó người đàn ông này còn ghét bỏ thuốc bôi do bác sĩ kê,
khiến cho da anh bị tê, còn định dứt khoát không cần dùng thuốc,
một tuần cô không ở nhà, không theo sát anh, rất có khả năng anh đã
ném thuốc sang một bên rồi.
“Đã ổn.”
Quách Cao Minh thờ ơ trả lời một câu.
Quả nhiên là như thế, người đàn ông này giống như không quá
quý trọng sức khỏe của mình.
Kiểu Bích Ngọc có chút tức giận, giống như giận anh, lại giống
như giận chính mình tùy hứng, cô không nên bỏ đi một tuần lâu như
thế.
“Quách Cao Minh, tôi nói cho anh biết, nếu như anh không bôi
thuốc, vết thương của anh sẽ rất khó khỏi, anh nhất định phải kiên
nhẫn.”
Gặp đèn đỏ, xe vững vàng dừng lại.
Anh liếc thoáng qua cô gái đang ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt
nóng rực nhìn cô: “Tôi còn phải nhẫn nại bao lâu?”
Giọng nói của anh sâu xa, có chút mất tập trung, khàn khàn.
“Kiều Bích Ngọc, cả ngày chồng cô phải chịu đựng, đối với thân
thể rất không tốt.”
Không biết có phải cô nghĩ sai hay không, mặt cô đỏ ửng, rất
quấn bách.
Quách Cao Minh nhìn thấy gương mặt dần dần đỏ ửng của cô, cô
hơi cúi đầu, cố gắng che đi gương mặt thẹn thùng, điều này khiến
anh hơi buồn cười.
Thế nhưng ngay tại lúc anh rời mắt đi, ánh mắt lại liếc thoáng qua
chiếc túi hoa bên tay trái của cô, trong đó có dụng cụ điện tử tương
đối quen thuộc.
“Thứ này cô lấy từ đâu ra?” Đột nhiên, sắc mặt của Quách Cao
Minh trở nên nghiêm túc.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy anh đưa tay, trực tiếp cầm lấy túi giấy
hoa kia của mình, vẻ mặt của cô có phần chột dạ, hoảng hốt, nhào
người sang muốn cướp lại: “Trả lại cho tôi.”
Tốc độ của Quách Cao Minh rất nhanh, nhanh chóng cầm được
thứ kia.
“Đây là do cô mua hả?”
Anh lấy thứ dụng cụ điện tử đặc biệt trong túi giấy ra, sắc mặt
trở nên phức tạp, hung ác nham hiểm, giọng nói mang theo tức giận
hỏi cô.
“Kiều Bích Ngọc, vì sao cô lại mua cái này.”
Dường như anh rất không vui, giống như cô đã làm ra chuyện gì
đó rất sai lầm.
“Tôi, chỉ là do tôi…”
“Cô mua thứ này để nghe lén tôi nói chuyện.”
Quách Cao Minh dùng cánh tay phải còn chưa khôi phục lại của
mình, lấy ra chiếc điện thoại màu đen trong túi áo khoác, chịu đựng
vết thương đau nhức, hai tay dùng sức mở nắp điện thoại ra.
“Két” một tiếng, điện thoại di động bị anh tháo ra.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy vẻ mặt anh giận dữ, trong lòng càng
thêm thấp thỏm.
Lúc này, trước mặt bọn họ, ở chỗ khe nhỏ gần nguồn điện của di
động có một thứ với kích cỡ bằng móng tay của ngón út, lóe lên ánh
sáng màu đỏ.
“Chíp nghe trộm.”
Giọng nói của Quách Cao Minh mang theo trào phúng.
Bên cạnh anh có quá nhiều người lòng dạ bất chính, anh ra vào
đâu đều được trải qua kiểm tra tỉ mỉ, anh luôn phải đề cao cảnh giác,
bởi vì rất nhiều người muốn nhìn thấy anh từ trên cao ngã xuống,
được làm vua thua làm giặc, nhưng làm sao anh cũng không nghĩ đến.
Điện thoại di động của anh, thế mà lại lặng lẽ bị người ta cài chip
nghe trộm.
Ngoại trừ cô, còn ai có thể dễ dàng làm ra chuyện đó, chính bởi
vì cô, cho nên mới càng thêm không nên làm ra loại chuyện này.
“Kiều Bích Ngọc, tôi đã nói với cô, điều duy nhất mà cô cần làm,
chính là bình an sinh đứa nhỏ ra. Bây giờ cô học theo những người
phụ nữ kia lòng tham không đáy, chẳng lẽ cô muốn thật sự chọc giận
tôi à.
Giọng nói của anh lạnh lùng, nhìn vào mắt cô, giọng của anh gần
như là nghiến răng nghiến lợi.
Cô bị anh nhìn thằng như thế, cả người căng cứng, Kiều Bích
Ngọc không hiểu vì sao, lúc này đây trong mắt Quách Cao Minh tràn
ngập chán ghét, cắm hận.
Anh hận cô ư? Hay là hận phụ nữ “lòng tham không đáy”. Rốt
cuộc anh hận thứ gì.
Cô rất muốn biết rõ quá khứ của anh, hỏi anh ư? Vô dụng thôi.
Chuyện gì anh cũng không muốn nói cho cô biết.
Cô mua nó, chỉ vì muốn biết rốt cuộc mỗi ngày anh đều nghĩ đến
chuyện gì.
Cô muốn biết những chuyện liên quan đến anh.