Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 608: Thiên tài đối đầu

“Im lặng!” Quách Cao Minh căm tức nhìn một vòng.

Bọn Ngụy Bắc không dám ồn ào nữa, ai cũng ngượng ngùng ngậm miệng lại.

“Kiểm tra lại thức ăn, thiết bị đánh lửa, thiết bị chiếu sáng, chuẩn bị lên đảo!” Quách Cao Minh ra lệnh, không ai dám phản kháng Quách Cao Minh quyết định muốn lên đảo.

Không cần biết bọn Ngụy Bắc có tin tưởng lời Rafael nói hay không thì cũng phải làm theo.

Rafael nhìn đám người xung quanh bắt tay vào gom đồ thu dọn, anh ta lại càng nhếch môi cười khấy, “Bây giờ cô ấy đang ở trên hòn đảo nào?”

Quách Cao Minh mở bản đồ ra, lạnh giọng nói.

Rafael biết anh đang hỏi mình, trong mắt anh †a thì cả con thuyền này chỉ có mình Quách Cao Minh có chút não để dùng, hai tay anh ta cảm vào túi quần và chậm ì tì đi tới.

Khẽ liếc mắt một cái, tấm bản đồ xa xưa thế này, chậc chậc, tổ tiên của quần đảo tự tay vẽ và cất giữ bao lâu nay mà lại rơi vào tay người ngoài Chủ nhân cái cơ thể Rafael đang chiếm giữ là tên Đường Tuấn Nghĩa này cũng có chút tài mọn, tranh thủ lúc anh ta đang mơ màng đã sai sử bá tước làm việc, giao bản đồ của quần đảo Tê La Kì Đại cho em gái Kiều Bích Ngọc.

“Đó là bản đồ của Kiều Bích Ngọc, đừng đưa cho anh ta” Lục Khánh Nam vất vả đứng dậy thấy ánh mắt của Rafael lập tức hét lên Rafael nhìn về phía Lục Kì Nam hai mắt ứ đọng máu bên kia rồi khinh thường cười lạnh: “Bản đồ của quần đảo Tê La Kì Đại chúng tôi thì làm gì đến phiên người ngoài như các người cất giữ “Rafael, anh có quan tâm đến đống vũ khí trang bị của tôi nữa không?” Quách Cao Minh mất kiên nhẫn hỏi lại Rafael nghe đến vụ khí lập tức nghiêm túc lại nhìn anh.

Có thể thấy anh ta cực kì quan tâm đến đống vũ khí đó.

Lục Khánh Nam vẫn không thích Rafael, trông cái vẻ mặt kênh kiệu không ai bäng đó kiếm cứ cơ thể của Đường Tuấn Nghĩa rồi còn giợt dây bọn họ đến cái nơi chim không thèm đẻ trứng này, tên đang đứng trước mặt họ không thể được tính là người, cũng chả biết là linh hồn tà ma gì đó.

“Rafael, nếu anh không đưa chúng tôi đi tìm Kiều Bích Ngọc trước thì chúng tôi sế dũng số vũ khí đó để phá nát hòn đảo rác rưởi này”

Lục Khánh Nam ôm mắt trái đau điếng, hùng hố tìm được cơ hội quật lại Rafael Ánh mắt Rafael khẽ híp lại, trông có vẻ khác hẳn với điệu bộ cà lơ phất phơ đó: “Bá Tước sẽ Tìm cô ta”

Rafael dần nhượng bộ.

Bá tước?

Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam nghe đến từ đó đều giật mình, gọi cả mèo đến đây á?

Bá Tước, con mèo đen có linh hồn và trí thông minh đó.

Đúng lúc này, Hầu Tử đứng trước phòng điều khiển lôi ra một hộp kim loại đen bước vội tới “Anh Cao Minh, trong này có con mèo: Bấy giờ, Bá Tước đã bị choáng váng ngất ngư bởi trận bão lúc nấy, gọi là một con linh miêu nhưng cũng không thể chịu nổi xóc nấy thế này, trông nó cực kì mỏi mệt nằm trong chiếc hộp không cử động.

Rafael đi tới nằm lấy cổ con mèo Bá Tước lên và xách nó ra..

Ánh mắt Rafael khẽ lướt qua xem thử, dường như để chắc chắn Bá Tước vẫn chưa tắt thở: “Ừ, chưa chết Anh ta lãm bầm lầu bầu, giọng điệu này chẳng có tí gì gọi là thương hại Mèo là loài động vật sợ nước, nhất là khi gặp gỡ những trận bão to thế này thì lại càng khiến nó hoảng hốt hơn.

Rafael nhanh chóng xoa đầu nó, Bá Tước nhanh chóng lấy lại sức mạnh, lắc đầu, ngồi đó.

Dường như nó đã quen rồi nên bất kì lúc nào cũng phải giữ tư thế ngồi cao quý và nghiêm nghị đó.

“Các người kiên trì muốn tim em gái tôi như thế thì hãy chia hành hai hướng, một phe theo Bá Tước để tìm tới Kiều Bích Ngọc”

Giọng Rafael khá ngả ngớn, trông chẳng có gì gọi là quan tâm đến tính mạng của người anh ta gọi là “em gái”.

“Anh muốn chúng tôi tin tưởng một con mèo ư?” Lục Khánh Nam cảm thấy Rafael đang nói đùa Quách Cao Minh lạnh giọng lên tiếng: “Kiều Bích Ngọc không có trên hòn đảo này”

Quách Cao Minh khẳng định, anh cực kì chắc chẩn rằng trên hòn đảo này không có người anh cần tìm, Rafael luôn đánh trống lảng đủ kiểu, không chịu trả lời câu hỏi của anh Rafael nhướng mày, không nói chuyện.

Rafael dùng ánh mắt trêu tức nói cho Quách Cao Minh biết tìm được Kiều Bích Ngọc không phải là chuyện dễ dàng, hòn đảo này không phải là nơi họ muốn tới.

Chia thành hai phe để Bá Tước tìm Kiều Bích Ngọc.

Tất cả mọi người trong phòng điều khiển đều không thể nghĩ nổi, Quách Cao Minh lạnh lùng sẵng giọng rồi đột nhiên rút cây súng bên hông ra nhằm ngay con mèo đen Bá Trước ngồi trên mặt bàn, nổ súng đoàng đoàng đoàng.

Bá Tước sợ đến nỗi dựng hết cả lông mèo lên, không dám giơ móng vuốt mèo dù chỉ là một chút.

Viên đạn xuyên qua bảng điện tử, tạo thành tiếng hư hỏng của thiết bị, vết đạn đó bao quanh người Bá Tước và chỉ xê xích một tí thôi con mèo này sẽ chết ở đây.

Họng súng lạnh như băng chĩa về phía Bá Tước, trong tay anh vẫn còn một viên đạn.

Rafael cực kì tức giận: “Anh muốn tìm Kiều Bích Ngọc, bây giờ cô ta đang ở trên đảo người nguyên thủy!”

Chẳng mấy khi anh ta tức giận gào lên thế này, nếu không có vụ hợp tác với Quách Cao Minh, cần Quách Cao Minh giúp thì chắc Rafael đã không nhượng bộ thế này.

“Hòn đảo người nguyên thủy” Quách Cao Minh sẵng giọng nhìn đôi chủ tớ Rafael và Bá Tước rồi thì thào ghi nhớ, sắc mặt lại càng trở nên nặng nề.

Thảo nào Rafael luôn né tránh vấn đề của anh, không muốn nói cho anh biết rốt cuộc Kiều Bích Ngọc đang ở nơi nào.

“Đảo người nguyên thủy? Trên đảo có người nguyên thủy sinh sống?” Quách Cao Minh lạnh lùng hỏi.

Lần này Rafael lại thôi cười lạnh mà cười cực kì sáng lạn: “Có, rất nhiều, rất nhiều người nguyên thủy, lũ người dã man mọi rợ đó, sống qua thời kì đồ đá đó, chính là người nguyên thủy… Ăn tươi nuốt sống, ăn sống thịt người.”

Lục Khánh Nam nghe Rafael nói lập tức biết ngay tên chết tiệt Rafael này cố tình nói thế, nhưng Kiều Bích Ngọc ở trên hòn đảo người nguyên thủy thật thì cũng khá là đáng lo.

“Bây giờ cô ấy thế nào rồi?” Quách Cao Minh lạnh giọng hỏi.

“Còn sống” Rafael vẫn trả lời như thế.

Lục Khánh Nam nghỉ ngờ nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh có lừa gạt chúng tôi không? Bọn họ đã ở trên đảo bảy tám ngày, bây giờ cô ấy…” Cô ấy có thể chịu nổi thời gian dài như thế không.

Dù Kiều Bích Ngọc gặp phải chuyện không may gì đó thì chắc chắn Rafael sẽ không nói cho bọn biết.

Quan hệ huyết thống của gia tộc Tê La Kì Đại có cảm ứng liên lạc với nhau, dường như Rafael đã kế thừa được năng lực cực kì mạnh mẽ, sự tồn †ại của anh ta như ác ma, nhắm mắt lại có thể thấy hoàn cảnh của Kiều Bích Ngọc bây giờ.

“Em gái tôi đang đi cùng với một người khác, khi đó bọn họ bay trên trời gặp phải bão lớn, máy bay nát giữa không trung, cô ta được vớt lên bờ, một mình.”

ường như Rafael cảm thấy cũng không có gì giấu nên nói ra sự thật, cũng có một phần nguyên nhân là anh ta muốn nhìn vẻ mặt lo lắng hoảng sợ của bọn Quách Cao Minh.

Quả nhiên, Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam nghe thế thì sắc mặt lại càng tối tăm.

Lục Khánh Nam tức tối mắng anh ta: “Ngay từ đầu anh đã nói là Cung Nhã Trang đã bắt cô ấy đi, Cung Nhã Trang sẽ không ngược đãi Kiều Bích Ngọc, bà ấy biết cách rời khỏi đảo thì cũng sẽ biết cách trở về cơ mà? Mẹ nó bây giờ lại nói ra mấy lời thế này, Kiều Bích Ngọc lại sống một mình trên hòn đảo đó!”

Quách Cao Minh đanh mặt, Rafael biết cố ý khiêu khích, nhưng anh ta không có nói láo, giờ phút này bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng anh ta.

Rafael nói cô ấy còn sống.

Tuy chiếc du thuyền vẫn chạy được bình thường nhưng vì khoang năng lượng đã bị tổn hại nghiêm trọng, dù có cố chạy cũng chỉ đi được khoảng một ngàn hải lý, chắc chắn phải để lại một số người sửa chữa.

Tranh thủ lúc mặt trời vẫn chưa kịp xuống núi, Quách Cao Minh dẫn theo một đám người lên đảo để kiểm tra xem thế nào.

Số người còn lại bắt đầu phân phối vật tư, chuẩn bị nơi nghỉ ngơi và ăn uống cho tối nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK