Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 582: Mang theo ý xấu

Cung Nhã Trang hạ mình vào ở nhà họ Quách Bà ấy được sắp xếp ở tại Uyển Lan, ngay bên cạnh phòng Quách Thanh Châu, xem như là đã đối đãi không tôi.

Nhưng Cung Nhã Trang vẫn có chút bất mãn: “Sao tôi không thể ở phòng phía đông?”

“Bình thường thì khách nhân đều được sắp xếp ở Uyển Lan này, cô cần cái gì thì hãy nói cho chúng tôi”

Bác Lan Quế tiếp đãi Cung Nhã Trang, người này chính là mẹ ruột của Kiều Bích Ngọc, điều này làm cho bà ta có chút kinh ngạc, bởi vì Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không có tính kén chọn như mẹ cô.

“Đừng tưởng rằng nhà của các người thế này là rất lớn, nhà của tôi còn lớn hơn, người hầu cũng nhiều” Giọng điệu của Cung Nhã Trang đầy kiêu ngạo.

Bác Lan Quế đương nhiên không dám cùng bà ấy chấp nhặt, cúi đầu rất thấp, vẫn nói chuyện lịch sự như trước, “Cô Nhã Trang, hôm nay cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, có cần cái gì thì cứ gọi người hầu ngoài phòng”

“Được rồi, trước kia Quách Thanh Thừa cũng đưa tôi đến đây vài lần” Cung Nhã Trang vô cùng thành thạo sai bảo người hầu, phất tay, ý bảo bác Lan Quế ra ngoài Quách Thanh Thừa mà bà ấy nhắc tới chính là cha của Quách Cao Minh.

Năm đó Cung Nhã Trang có tiếng là đóa hoa cao lãnh trong giới bọn họ, được vô số đàn ông yêu thích, Quách Thanh Thừa là một trong những người quỳ gối dưới váy của bà ấy.

Kiều Bích Ngọc ở Uyến Như, nghe nói mẹ cô đã được sắp xếp chỗ ở rất tốt.

Cho dù đó là mẹ ruột của cô nhưng trong lòng cô cũng chỉ cảm thấy phiền phức.

Ngày hôm qua ở nhà họ Kiều cô đã hiểu thêm về Cung Nhã Trang, mẹ cô không phải là loại người có thể chịu thiệt.

Không biết Quách Cao Minh bị làm sao, thế mà chủ động mời mẹ cô ở tạm đây.

“Rảnh như vậy sao không đi tìm đứa nhỏ?”

Quách Cao Minh dường như rất thờ ơ với chuyện đứa con mất tích, Kiều Bích Ngọc hơi hoài nghỉ anh không có tình thương của cha.

Ông cụ Quách cũng không tỏ thái độ về việc Cung Nhã Trang ở đây, giống như chuyện của Quách Thanh Châu đã đả kích rất lớn đến ông cụ.

Vì ông cụ Quách rất hổ thẹn nên vẫn luôn ở trong Nguyên Hải, thậm chí bắt đầu ăn chay niệm phật.

Thông gia nhà họ Quách là Cung Nhã Trang ở lại đây, bọn họ như lâm trận đón địch, vội vàng chuẩn bị bữa cơm phong phú tiếp đãi bà ấy.

Tuy nhiên, còn chưa đến giờ cơm.

Đột nhiên một người hầu chạy đến nói với bác Lan Quế: “……. Cô Nhã Trang và cô Mỹ Linh đánh nhau”

“Cái gì?”

Ngay cả bác Lan Quế cũng kinh ngạc, không kịp phản ứng.

‘Vẻ mặt của người hầu rất sốt ruột, nhất thời không biết nên diễn tả thế nào, liền kéo bác Lan Quế chạy đến Uyển Lan, vừa chạy vừa giải thích: “Hình như cô Mỹ Linh đã biết cô Nhã Trang từ trước, hai người gặp nhau ở Uyển Lan, mới nói vài câu liền đánh nhị tóc đối phương, chúng tôi cũng không biết phải làm cái gì bây giờ”

Khi bác Lan Quế đến nơi, từ xa đã nhìn thấy hai người vật nhau trên sàn nhà, trông cả hai đều rất chật vật.

Quần áo trang sức của hai người rơi tán loạn, tình trạng của Cung Nhã Trang đang hung hăng ngồi thẳng lên người Giang Mỹ Linh đương nhiên sẽ ổn hơn. Hai người vẫn đang giật tóc đối phương, trông giống như hai bà điên, không có một chút khí chất đoan trang.

Ôi trời ạ!

Hai người này đều là những quý bà có địa vị xã hội, sao lại có thể đánh nhau đến mức chật vật như vậy.

Bác Lan Quế nhanh chóng báo chuyện này cho Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc ấn trán, hai bên huyệt thái dương đau nhức.

“Đã tách bọn họ ra chưa?”

Cô không biết mâu thuẫn giữa mẹ cô và mẹ anh là cái gì, nhưng việc mẹ cô đánh nhau ở nhà thông gia thật sự là không hay.

Đến giờ cơm chiều, Cung Nhã Trang và Giang Mỹ Linh đồng thời cùng ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt hai người hung tợn đầy oán hận căm thù trừng nhau, siết chặt dao nĩa trong tay như hận không thế cào nát mặt đối phương.

Ông cụ Quách vẫn dùng cơm ở Nguyên Hải như trước, Quách Cao Minh xem như không có việc gì gắp cho Kiều Bích Ngọc một ít rau xanh, anh có vẻ vui khi thấy cảnh đó.

“Anh đã sớm biết trước kia mẹ anh và mẹ em có mâu thuẫn, cho nên mới cố ý để hai người ở cùng một chỗ rồi đánh nhau.”

Sau buổi cơm chiều, Kiều Bích Ngọc không nhịn được lập tức kéo tay truy hỏi Quách Cao Minh.

Quách Cao Minh có hơi thất thần, cô đang lôi kéo cánh tay anh, đã lâu rồi cô không chủ động đến gần anh như vậy.

‘Vê chuyện của Cung Nhã Trang, anh cũng không phủ nhận, “Lúc con người đang phần nộ, dễ dàng đánh mất lý trí, nhất thời lỡ lời”

Kiều Bích Ngọc có hơi không hiểu.

“Anh mời mẹ em ở lại vì muốn nghe chuyện gì từ bà ấy sao?”

Quách Cao Minh không trả lời, bước lên phía trước.

Anh vòng tay ôm eo cô, sau đó nâng đầu Kiều Bích Ngọc lên, áp hai má cô vào cổ anh, anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng mát lạnh in lên trán cô một nụ hôn, hơi thở ấm nóng làm cho hai má cô đỏ lên.

Giọng nói của Quách Cao Minh rất ôn nhu “Có muốn gặp lại con của chúng ta không?”

Kiều Bích Ngọc đang bị anh ôm cứng đờ người, anh tiếp tục hôn xuống mi tâm cô, giọng nói trầm thấp của anh thủ thỉ bên tai cô.

Cô chưa kịp trả lời, Quách Cao Minh đã nói “Chờ một lát nữa, chúng ta sẽ sớm gặp được đứa nhỏ”

Ý của anh là hiện tại chưa thể gặp hai đứa nhỏ.

Quách Cao Minh buông cô ra, bàn tay rất quen thuộc vén tóc cô ra sau, hai tròng mắt rực.

sáng vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc vẫn luôn đỏ bừng.

Cách anh hành xử với cô rất tự nhiên và thân mật, không giống kiểu tình yêu cuồng nhiệt mà như một đôi vợ chồng già.

Liên tưởng đến cụm từ: răng long đầu bạc.

Tựa như Quách Cao Minh từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương cưng chiều cô.

Ngay cả khi cô đã quên anh, trái tim cô vẫn †an chảy trước anh, một người đàn ông như Quách Cao Minh rất dê dàng làm cho phụ nữ phải đấm chìm.

Cô cũng dần quen với sự cường thế, cưng chiều, độc đoán của anh.

Anh muốn cô hoàn toàn trao trái tim cho anh, chỉ thuộc về một mình anh.

Hai má Kiều Bích Ngọc đỏ bừng, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình đã gả cho một con cáo già, người này lòng dạ thâm sâu, đa mưu túc trí.

Cuối cùng Kiều Bích Ngọc vẫn không biết Quách Cao Minh muốn lấy tin tức gì từ mẹ cô, nhưng Cung Nhã Trang ở lại nhà họ Quách, cả nhà chắc chắn sẽ không được yên.

Mẹ cô là một bà hoàng rất khó hầu hạ, Kiều Bích Ngọc rất có ý kiến, nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô nên không thể dạy dỗ bà ấy.

Buổi sáng ngày hôm sau, bác Lan Quế nói với cô nhà có khách mới.

Kiều Bích Ngọc lập tức cảm thấy nhức đầu.

“Mỹ Duy mang theo một cô gái trở về từ Pháp, hiện tại đang chờ mợ chủ ở phòng khách.”

Ký ức hiện tại của Kiều Bích Ngọc chỉ dừng lại ở khoảng thời gian cô chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, Châu Mỹ Duy là bạn cùng bàn cũng là bạn cùng phòng với cô, chỉ đơn thuần là bạn học.

“Kiều Bích Ngọc, mình thấy trên người cậu không có vết thương, thật sự tốt qu: Châu Mỹ Duy thấy cô liền kích động chạy tới, ôm chặt cô.

Kiều Bích Ngọc có hơi không được tự nhiên, trong ấn tượng của cô, Châu Mỹ Duy cũng không có nhiệt tình như vậy.

“Để mình giới thiệu một chút đây là Ngải Mã, là bạn tốt của mình ở bên Pháp, chúng mình đã xin ông chủ nhà hàng, nửa tháng này, mình tính ở lại nhà họ Quách”

Trong ấn tượng của cô, Châu Mỹ Duy có hơi khác, có lẽ là qua năm tháng, tình cảm của hai người càng thêm thân thiết, hoặc là cô ấy đã thay đổi sau khi xuất ngoại. Trước kia Châu Mỹ Duy.

khẳng định sẽ không thẳng thừng nói muốn ở lại nhà người khác như vậy.

Kiều Bích Ngọc cũng không phản đối, “Vậy, đế mình bảo bác Lan Quế đi sắp xếp một chút”

Ngải Mã ngồi trên sô pha nhịn không được thán phục nói: “Trời ạ, lúc trước mình cứ tưởng cậu nói giỡn, không nghĩ tới nhà của bạn cậu lại giàu có như vậy, cô ấy giống như công chúa sống trong lâu đài, nơi này quả thực thật đẹp”

Người nước ngoài thường hay nói thẳng ra như vậy.

Kiều Bích Ngọc xấu hố mỉm cười, gật đầu với Ngải Mã, “Xin chào”

“Hai người cứ an tâm ở lại đây, có cần cái gì thì hãy gọi người hầu”

Châu Mỹ Duy rất quen thuộc với nhà họ Quách, cô ấy trực tiếp dẫn Ngải Mã đi thắng đến Uyển Như, bên Uyển Như cũng có phòng cho khách, chẳng qua bình thường khách nhân đều ở tại Uyển Lan.

Châu Mỹ Duy từng ở Uyển Như một khoảng thời gian, cho nên cô ấy cũng rất tự nhiên đi đến Uyển Như, bác Lan Quế thấy thế cũng không ngăn cản Điều này khiến cho Cung Nhã Trang bất mãn.

“Đó là ai?”

“Dựa vào cái gì có thể ở Uyển Như, mà tôi lại không thể”

Cung Nhã Trang vô cùng ghét bỏ Uyển Lan, không phải bởi vì phòng bên kia không tốt, mà là cảm thấy ở tại Uyển Như mới tượng trưng cho thân phận địa vị Châu Mỹ Duy thoải mái nói: “Bác gái, hay là chúng ta đổi phòng đi”

“Đổi hay không đổi còn không tới lượt một khách nhân như cô ở đây giọng khách át giọng chủ” Cung Nhã Trang rất ghét mất đi quyên chủ động “Bác gái, bác và Bích Ngọc nhiều năm không gặp như vậy, ở gần nhau sẽ tiện trao đổi”

Bác Lan Quế rất khó xử với mấy vị khách không mời mà đến này.

Cuối cùng Châu Mỹ Duy thuyết phục được Cung Nhã Trang đổi phòng với cô ấy, mà không cần hỏi qua ý kiến của Kiều Bích Ngọc.

“Tôi cảm thấy lần này cô ấy trở về hình như thay đổi không ít” Lúc bác Lan Quế đem thức ăn khuya cho cô, nhịn không được nói một câu.

“Trước kia Mỹ Duy thế nào?”

“Cô ấy dè dặt, không thích chủ động” Bác Lan Quế cũng không nhiều lời.

Kiều Bích Ngọc không nghĩ quá nhiều về việc.

Châu Mỹ Duy đột nhiên về nước, chỉ cảm thấy nếu một người bạn cũ đến tìm cô, nhà họ Quách nhiều phòng như vậy, không sao cả.

Nhưng sau khi Châu Mỹ Duy và Cung Nhã Trang đổi phòng, cô càng cảm thấy phiền toái hơn.

Mẹ cô ở Uyển Như có khi trực tiếp vọt vào.

phòng ngủ chính, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, ” Cục cưng, mẹ đã không gặp con trong nhiều năm như vậy, con có tâm sự gì, hay chịu uất ức gì thì cứ nói với mẹ.”

Cứ hai ba ngày lại chạy tới tìm Kiều Bích Ngọc.

Mà mục đích Châu Mỹ Duy về nước lần này không hề đơn giản, trực tiếp nói với cô, “Kiều Bích Ngọc, mình muốn gặp Quách Thanh Châu”

“Cô ta đang bị giam giữ”

“Mình biết, cho nên mình muốn cậu mang mình đi gặp cô ta”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK