Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 520: Kiều Bích Ngọc hại cô lưu thai

 

Châu Mỹ Duy sợ đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người hoảng hốt, Cô ấy không biết phải làm sao: “Tại sao lại không có tim thai?”

Đầu óc đột ngột như nố tung và trở nên hỗn độn. Vì đây là lần đầu tiên mang thai nên cô ấy chưa có kinh nghiệm gì. Châu Mỹ Duy cố gắng trấn tĩnh bản thân, không ngừng nhớ lại những kiến thức khoa học về  việc mang thai mà mình đã xem qua trước đó.

Điều đầu tiên mà cô nghĩ đến là việc không có tim thai trong 3 tháng đầu thai kỳ đồng nghĩa với việc thai nhi không ổn, thai chết lưu.

Châu Mỹ Duy sợ đến mức hai tay run rẩy, dựa người vào ghế sô pha. Cô ấy thậm chí không dám cử động, vì sợ cử động của mình sẽ gây ra ảnh hưởng xấu. Cô ấy cúi đầu nhìn xuống thì thấy giữa hai chân không có hơi ấm nóng hay chảy máu, cũng không hề cảm thấy có gì đó khó chịu.

“Không sao, không sao đâu..” Đôi môi run rẩy đang lấm bẩm tự an ủi Châu Mỹ Duy ngay lập tức hoảng sợ cầm lấy điện thoại di động trên bàn, việc đầu tiên là bấm số gọi cho Bùi Hưng Nam.

“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau” “Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau” Cô ấy hoang mang gọi hết lần này đến lần khác, nhưng tất cả những gì cô ấy nhận được chỉ là một câu trả lời tự động lạnh lùng lặp đi lặp lại từ tổng đài.

Châu Mỹ Duy chưa bao giờ cảm thấy tủi thân và bất lực như lúc này, hai mắt sốt sắng lo lẳng đến đỏ cả lên, cố kìm nước mắt, bấm một số điện thoại di động khác.

“Kiều, Kiều Bích Ngọc, mình, mình không biết đã xảy ra chuyện gì… Em bé của mình hình như không có tim thai.” Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, cô ấy liền nói ra sự hoảng sợ hoang mang trong lòng mình, cuối cùng không kìm được mà khóc lên.

“Mình, mình không có kinh nghiệm, mình nên làm gì bây giờ, mình có thể bắt xe đến bệnh viện được không, hay là ngồi yên ở chỗ cữ? Minh thực sự không biết phải làm gì cả, cậu có thể đến đây ngay được không, mình rất sợ, mình thực sự rất SỢ…

Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được mà lăn dài xuống, giọng nói run rẩy thì thầm. Châu Mỹ Duy thầm cầu nguyện từ tận đáy lòng mình, đừng cướp đi mạng sống của con cô ấy, cô ấy sẵn sàng trả bất cứ giá nào, cầu xin Chúa phù hộ cho đứa bé được bình an.

Lục Khánh Nam là người bắt máy, anh ta vô cùng ngạc nhiên: ‘Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại khóc?” Đến cả ông Lục từ đầu đến giờ đều rất ít nói cũng nhíu mày: “Không có tim thai, cái này phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra ngay”

Đầu dây bên kia thấp thoáng vang lên tiếng khóc lóc, vốn dĩ Kiều Bích Ngọc đang dùng bữa nói cười vui vẻ với người nhà họ Lục, đột nhiên mọi người đều yên lặng, ngờ vực chăm chú lắng nghe, ngay sau đó, Kiều Bích Ngọc vội lao tới: “Lục Khánh Nam, anh tránh ra, trả điện thoại cho  tôi… Mỹ Duy, cậu ở yên đó đừng làm gì cả, mình sẽ quay lại ngay bây giờ”

“Cứ từ từ, từ khu nghỉ dưỡng lái xe về nhanh nhất cũng phải mất một tiếng, đợi cô về đến nơi thì đứa bé cũng không giữ được nữa rồi” Châu Mỹ Duy ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy, tìm không ngừng đập loạn xạ, ngay cả nước mắt cũng ngừng chảy, cả người kinh hãi đến mức đầu óc trống rỗng, không tài nào suy nghĩ được gì nữa.

Bà Lục vỗ mạnh vào đầu đứa con trai ngu dốt của mình: “Không biết nói câu gì tử tế hơn à?” Bà ấy giật lấy điện thoại, quan tâm hỏi han: “Bùi Hưng Nam đâu rồi, cháu có gọi điện cho nó,   chưa? Người nhà họ Bùi có ở đó không… Ài, sao lại để một người phụ nữ đang bụng mang dạ chửa ở nhà một mình thế chứ?” Những câu hỏi đó càng làm tăng thêm sự  hỗn loạn vào lúc này.

Luey là người ngoài cuộc nên cũng là người đầu óc cũng minh mẫn nhất: “Tốt nhất là nên nằm yên đó đừng động đậy, điều chỉnh hít thở sâu, giữ cho tinh thần ổn định”

“Để qua đó chúng tôi cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Bây giờ cô gọi cho 120 cũng mất tầm khoảng 35 phút. Cá nhân tôi khuyên cô nên gọi theo đường dây nóng dịch của dịch vụ khu vực, trong vòng 1 phút sẽ có người trả lời, 3 phút sau người ta sẽ có mặt ở cửa và đưa cô đến bệnh viện gần nhất trong vòng 6 phút” Kiều Bích Ngọc gần như hét vào trong điện thoại: “Đúng! Đúng! Mỹ Duy, giờ cậu lập tức tìm số dịch vụ khu vực, bọn họ lúc nào cũng trực 24/24.”

Đầu dây bên kia điện thoại, Châu Mỹ Duy vốn đang đau khổ và dãn vặt một mình trong căn nhà, nhưng khi nghe thấy có rất nhiều người ở bên kia điện thoại đưa cho cô ấy lời khuyên, trong phút chốc cô ấy cũng cảm thấy được an ủi và vững tâm hơn phần nào, Châu Mỹ Duy nức nở một hồi rồi ổn định lại cảm xúc của mình: “Mình, mình biết rồi, mình sẽ gọi ngay bây giờ…”

Khi Kiều Bích Ngọc và mọi người đến được bệnh viện, Châu Mỹ Duy đã được sắp xếp nắm trên giường bệnh tiêm thuốc. Khuôn mặt nhỏ.

nhần của cô ấy tái nhợt, cảm xúc vẫn còn chút sợ hãi lo âu.

Bà Lục là người đầu tiên kích động mà xông vào trong phòng bệnh, sốt sảng hỏi mấy câu “Sao rồi, trong người còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Ài, nhìn khuôn mặt gầy gò này  của cháu đi, là do không đủ dinh dưỡng đấy” Châu Mỹ Duy không phải quá thân thiết gì với mẹ của Lục Khánh Nam, nhưng nhìn thấy bác gái này nhiệt tình quan tâm mình như vậy, đôi má yếu ớt cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, gật đầu nói với bà ấy: “Cháu chào bác” Giọng cô ấy trầm khẽ.

Theo sau còn có rất nhiều người nhà họ Lục, ông Lục, anh cả, anh hai, anh ba và cả Lucy cũng đến nữa.

“Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện nữa, nhìn người cháu yếu ớt thế kia kìa. Có khát không, bác đi rót cho cốc nước ấm” Bà Lục từ trước đến nay đều rất yêu thương những người phận làm con   gái, bà ấy liền lập tức biểu hiện ra tỉnh thần mẫu tử của mình.

Bà ấy quay đầu lại, lập tức quát lên với mấy người đàn ông trong nhà họ Lục: “Đi tìm một cái cốc sạch lại đây, còn nữa, con với anh cá xuống quán cơm ở tầng dưới mua chút canh nóng lên đi, tốt nhất là canh cá canh gà ấy nhé!” Anh cả nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh, không hề thấy bóng dáng người nhà họ Bùi đâu cả, sắc mặt như thường, lập tức tuân lệnh, xuống dưới tầng mua canh tẩm bổ theo lời mẹ.

Không phải là anh ta không tình nguyện đi, mà là mấy việc này dựa theo nguyên tắc thì đáng lýra phải do Bùi Hưng Nam cùng người nhà bọn họ làm mới phải Người nhà họ Bùi bị làm sao vậy, ngay cả anh cả cũng cảm thấy có chút bất mãn.

Còn Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam đã đi tìm gặp bác sĩ đế hỏi về tình hình hiện tại của Châu Mỹ Duy, sau đó họ bước vào trong phòng bệnh Châu Mỹ Duy nhìn thấy Kiều Bích Ngọc thì giống như nhìn thấy người thân của mình liền lập tức hét lên: “Kiều Bích Ngọc!” Xét cho cùng, cô ấy cũng không thân với người nhà họ Lục lắm, kể cả Luey.

“Bác sĩ nói rằng thai nhi không sao, cậu đừng lo lắng” Kiều Bích Ngọc đi tới bên giường bệnh an ủi cô ấy một câu.

Châu Mỹ Duy gật đầu, vành mắt hơi đỏ.

Sau đó, cô ấy nhìn những người trong phòng, trong lòng đầy xúc động nhưng cũng có chút hổ thẹn: “Bác, bác gái, cháu thực sự rất xin lỗi vì làm bác ăn cơm cũng không được ngon.” “Có lẽ là do cháu quá lo lắng sốt ruột, cháu sờ bụng không cảm nhận được tim thai, trong phút chốc hoảng hốt. Thật sự ngại quá, làm phiền đến mọi người rồi” “Không sao, không sao đâu mà” Bà Lục vốn tính tình thẳng thắn, vội xua xua tay.

*Châu Mỹ Duy, gần đây cô có ăn nhầm thứ gì không?” Vẻ mặt Lục Khánh Nam có vẻ nghiêm túc: “Có phải đã ăn vài thức phẩm hàn lạnh gì đó.

không?” “Tôi không có.” Châu Mỹ Duy nằm trên giường bệnh lắc lắc đầu.

Sau đó, cô ấy lại hốt hoảng hỏi: “Có phải con tôi bị làm sao đúng không?” Lục Khánh Nam nhìn thẳng vào Kiều Bích Ngọc, cũng không có ý định giấu diếm trực tiếp nói: “Bác sĩ vừa nấy có nói nhịp tìm của thai nhi đúng là rất yếu, do đó ban nấy khi cô dùng tay mới không cảm nhận được tim thai…”

“Vậy, vậy phải làm sao?”   Tim cô ấy đột nhiên lại đập nhanh hơn, lo lắng lập tức muốn ngồi dậy thì Kiều Bích Ngọc đã nhanh chóng giữ cô ấy xuống.

“Nằm xuống đi, bác sĩ xem báo cáo khám thai lần trước của cậu. Thai nhi trước đấy vẫn phát triển rất tốt, nghỉ ngờ trong khoảng thời gian này cậu đã ăn phải một số thực phẩm có tính hàn lạnh nên mới bị như vậy, cũng may là ăn không nhiều nếu không thì…” Nếu không thì thực sự sẽ bị lưu thai.

“Tóm lại, hiện giờ cậu cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn, em bé không sao cả, đừng suy   nghĩ nhiều nữa” Lục Khánh Nam nhìn bộ dạng tái nhợt, lo lắng sợ hãi của cô ấy cũng thấy đáng thương, liền an ủi thêm: “Bệnh viện đã lấy máu cho cô, thời gian làm xét nghiệm khoảng nửa ngày, đợi có kết quả rồi, cuộc đã ăn phải cái gì mà bị ảnh hưởng đến thai nhỉ như vậy, sau này phải chú ý hơn đến chế độ ăn uống của mình đấy” Châu Mỹ Duy nãm xuống, nhìn lên trần nhà màu trắng trong phòng bệnh, mơ hồ gật gật đầu: “Được, được.”

Kiều Bích Ngọc nhíu mày khẽ lẩm bẩm: “Chắc là không ăn phải gì đâu” Châu Mỹ Duy rất chú trọng đến việc ăn uống khi mang thai, còn cẩn thận hơn nhiều so với lúc cô mang thai, sao lại xảy ra trường hợp này được chứ.

“Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều về bất cứ điều gì nữa. Quan trọng nhất là cảm xúc. Phụ nữ mang thai nhất định phải duy trì trạng thái tỉnh thần thật tốt Bà Lục lập tức bắt chuyện, nói về kinh nghiệm sinh nở của mình: “Đúng vậy, Mỹ Duy à, đứa bé này là con trai hay con gái vậy?”

Đột nhiên, bà ấy rất tò mò về chuyện này, còn mong đợi đến nỗi ghé sát vào tai cô ấy hỏi: “Là con gái à?” ‘Vốn dĩ trong lòng Châu Mỹ Duy đang rất hoang mang bất an, nhưng bây giờ nhìn thấy mọi người bạn bè đông đảo như vậy đều ở đây cùng   với ánh mắt thiết tha của bà Lục, trong lòng dần đần cảm thấy yên tâm hơn. Bác sĩ cũng đã nói thai nhi vẫn giữ được, cô cũng nhẹ lòng hơn phần nào.

“Vừa tròn ba tháng rồi ạ nhưng vẫn chưa biết là con trai hay con gái” Nói về chuyện đứa bé với những người khác, Châu Mỹ Duy cảm thấy rất vui, cô ấy thực sự rất trân trọng đứa con này.

Bà Lục kéo ghế đến ngồi bên cạnh giường và   nói với cô ấy rất nhiều về những việc phải lưu ý khi mang thai cũng như cách cho con bú sữa mẹ sau khi sinh.

“Mẹ chồng cháu có nói với cháu những điều này không, cái này, bởi vì phương pháp của mỗi người đều không giống nhau ấy mà. Như hồi bác ở cữ hả, loại trái cây rau quả gì bác cũng ăn hết Không biết nhà họ Bùi thì như thế nào.”

Đúng lúc này con trai cả nhà họ Lục mang một bát canh cá mua ở quán ăn tầng dưới bệnh viện đi lên, đưa cho mẹ mình. Bà Lục thấy vậy liền tiện thể mở miệng ra chê bai con mình một câu.

“Mấy cái thẳng này chúng nó không biết phụ nữ sinh con vất vả như thế nào đâu. Nhờ làm cái gì là y như bóp kem đánh răng vậy, đá một cái mới chịu đi một bước. Bình thường ấy hả không cần khách khí với chúng nó làm gì”’ Bà Lục rõ ràng đang nói bóng nói gió.

Anh cả, anh hai, anh ba và cả Lục Khánh Nam đều ngầm hiểu, bọn họ im lặng không dám ho he nửa câu.

Nếu Bùi Hưng Nam mà là con trai của nhà họ Lục, thì bà ấy sớm đã băm vằm anh ta ra, thiêu lửa, ném vào nhà vệ sinh xả ra Thái Bình Dương từ lâu rồi hừ.

So với dòng dõi có học như nhà họ Bùi, nho nhã trưởng giả thì nhà họ Lục từ bao đời nay đều làm ăn kinh tế, đàn ông tính tình ôn hòa, trong khi phụ nữ thì khá là thẳng thắn.

Lúc Bùi Hưng Nam đến bệnh viện đã là nửa đêm 12 giờ.

Anh ta đến sân bay đón khách hàng, thương lượng xong xuôi chuyện hợp đồng với đối tác đương nhiên phải có khoản tiếp đãi xã giao.

“Trong người còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Khuôn mặt anh ta đầy lo lắng, bước đến bên giường bệnh nhẹ nhàng hỏi Mỹ Duy.

Châu Mỹ Duy vừa nhìn thấy anh ta thì tâm trạng kích động, vành mất lại ướt: “Vừa rồi em rất sợ, em còn nghĩ…” Cô không dám nói tiếp nữa.

“Không sao, không sao nữa rồi, đừng nghĩ lung tung” Bùi Hưng Nam vỗ vỗ vào vai cô ấy.

Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc đang rất tức giận,   nhưng khi thấy anh ta vội vội vàng vàng vất vả phi đến đây, quả đúng là vì bận chuyện công, bây giờ   đã biết quan tâm vợ một cách chu đáo rồi nên cô  nhịn lại mấy câu ban nấy định chửi anh ta.

Nhưng mẹ Lục Khánh Nam lại không kiềm   chế được, bà ấy bực bội nói: “Hưng Nam này, bác biết việc kiếm tiền rất quan trọng, nhưng vợ con còn quan trọng hơn. Cũng mạy là lần này chỉ bị kinh hãi chứ không có nguy hiểm gì, nếu không cháu thực sự sẽ phải hối hận cả đời đấy”

“Cháu biết mà” Vẻ mặt anh ta trông có vẻ thành khẩn, lập tức cúi người cảm ơn bác gái: “Cảm ơn mọi người tối nay đã vất vả vì Mỹ Duy rồi” Bà ấy thấy thái độ chân thành này của anh ta cũng không giáo huấn nữa, dù sao cũng là chuyện gia đình của nhà họ Bùi, người ngoài không tiện nói quá nhiều.

Vừa rồi bà ấy còn nghe ngóng được từ đứa con trai út của mình chuyện nhà họ Bùi trước đó còn định để Châu Mỹ Duy phá thai. Có vẻ như sau khi bàn bạc đã đế cô ấy ở bên ngoài dưỡng thai.

Sau khi đứa bé ra đời cũng không được ở trong nhà họ Bùi. Cái này tuy bác gái không nói ra nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn Tại sao nhà họ Bùi này lại quá đáng như vậy?

Cho dù thái độ của gia đình họ có như thế nào, nhưng ít nhất thì Bùi Hưng Nam cũng thực sự quan tâm đến Châu Mỹ Duy và đứa con trong bụng cô ấy. Anh ta còn kỹ càng hỏi lại có thể do ăn phải loại thực phẩm nào đó, nhờ một người có chuyên môn quay lại nơi ở để kiểm tra cẩn thận thực phẩm đồ uống tẩm bổ xem có vấn đề gì hay không.

“Tại sao yến sào mà tôi mua cho Mỹ Duy lại có vấn đề được?” Ngày hôm sau, Kiều Bích Ngọc nhận được cuộc gọi từ Bùi Hưng Nam, cô không khỏi sửng sốt.

“Yến sào, hải sâm và thạch đó là tôi lấy từ nhà họ Quách mang sang. Cái gì mà trong yến sào lại có trộn với bột hoa nghệ tây chứ?” “Tôi không biết, tôi thực sự không biết.

Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại liên tục phủ nhận: “Đến cả hoa nghệ tây trông như thế nào tôi còn không biết, hơn nữa tôi cũng không biết rằng thứ đó không tốt cho phụ nữ đang mang thai”

Các thành phần của hoa nghệ tây đã được phát hiện trong nửa bát yến sào mà Châu Mỹ Duy để lại trong phòng vào tối hôm qua. Hơn nữa, túi yến sào, hải sâm và thạch chưa mở trong tủ chứa đồ, tất cả đều có thành phần này.

Nghe được thông tin như vậy, cả người Bùi Hưng Nam sững sờ.

Ban đầu, việc Mỹ Duy mang thai là năm ngoài   dự đoán của anh ta, nhưng đần dần, sau khi nhìn những bức ảnh siêu âm thai nhị, anh ta cũng có niềm vui và sự mong đợi được làm cha.

Đồng thời, anh ta cũng vô cùng tức giận vì xảy ra sự việc như bây giờ.

“Kiều Bích Ngọc, hiện tại tôi không chắc chắn được là cô cố tình hay vô ý, nhưng bây giờ tôi hy vọng cô đừng quan tâm quá đáng đến Mỹ Duy nữa, cô suýt chút hại cô ấy sảy thai đấy có biết không hả?” Kiều Bích Ngọc hoang mang đến nói năng lắp.

bắp: “Tôi, tôi… Cô không tài nào biện bác được.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK