Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 561: Hôn mê bất tỉnh

 

Phẫu thuật đã qua được mười tiếng đồng hồ rồi, Kiều Bích Ngọc vẫn như lúc trước, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

“Không phải nói là sau khi thuốc mê hết tác dụng, thì cô ấy sẽ từ từ tỉnh lại hay sao, bây giờ đã qua bao nhiêu giờ đồng hồ rồi, vì sao cô ấy vẫn còn chưa tỉnh lại!”

Lục Khánh Nam không ngừng nhìn kim đồng hồ của chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay anh ta, trên mặt lộ rố biểu cảm càng ngày.

càng lo lắng, sau đó còn tức giận lên cả một vị bác sĩ chỉ đi ngang quá “Mấy người rốt cuộc có biết chữa bệnh không vậy, không có bản lĩnh thì đừng có cố nhận, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt cái bệnh viện này phải chịu trách nhiệm!”

Mấy vị bác sĩ đáng thương cố gắng trấn an anh ta nói: “… Viện trưởng của chúng tôi, cả các chủ nhiệm khoa trong bệnh viện đều đang mở cuộc họp để cùng nhau thảo luận về vấn đề này, mong anh có thể bình tĩnh một chút.”

“Hiện tại các chỉ số sinh tồn và các chỉ số khác của người bệnh vẫn đang rất bình thường, anh không cần phải lo lắng quá mức như vậy đâu”

“Không lo lắng, ha ha ha, đây là những lời mà con người nói ra được sao, đám người lồ vô cảm… máu lạnh các người.”

Lục Khánh Nam lo lắng đã hơn nửa ngày, tức giận mà không có cách nào có thể phát hết ra, vậy là những vị bác sĩ thực tập trong bệnh viện vô cùng đáng thương kia bị anh ta đưa thành những người đứng trước họng súng, không chút khách khí mà mắng chửi.

“Động mạch chủ trong tim của cô ấy bị mất máu quá nhiều, toàn bộ máu trong người đã từng được thay một lần, vậy mà còn trơ trẽn tới nói với chúng tôi rằng việc phẫu thuật rất thuận lợi. Ở trong phòng phẫu thuật, mấy người đã làm ra những chuyện gì, chúng tôi cũng không biết,có phải mấy người đã đem nội tạng trong người của cô ấy cắt đi cái gì rồi, hay đã cắt nhầm cái gì rồi…”

Bùi Hưng Nam ở một bên thấy vậy thì thở dài: “Lục Khánh Nam từ khi nào thì anh mắc chứng vọng tưởng vậy”

Khuôn mặt Lục Khánh Nam đần ra, quay đầu lại nhìn Bùi Hưng Nam nói: “Tôi đây là đang đưa ra những phỏng đoán hợp tình hợp lý nếu không thì anh nói xem, vì sao tới tận bây giờ Kiều Bích Ngọc vẫn chưa tỉnh lại!”

Bùi Hưng Nam cũng không trả lời được vấn đề này.

Miệng vết thương của Kiều Bích Ngọc rất sâu, nhưng mảnh gương nhỏ kia cũng không hề có độc, cũng không bị thương đến lục phủ ngũ tạng, chỉ là động mạch chủ bị rách dẫn đến mất máu quá nhiều, bên phía bệnh viện cũng đã làm công tác xử lý cầm máu và khâu lại động mạch chủ rồi, hiện tại vấn đề mất máu đã được giải quyết , theo lý mà nói, thì cô phải sớm tỉnh lại rồi chứ.

Chỉ là đã phẫu thuật xong được mười giờ đồng hồ rồi, chất gây mê cũng đã hết tác dụng từ lâu, Kiều Bích Ngọc tại sao đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh .

Cũng chính bởi vì như vậy, mà viện trưởng và những người chủ nhiệm khoa cũng như các bác sĩ ở trong bệnh viện này vô cùng lo lắng và khẩn trương, Kiều Bích Ngọc là người có thân phận đặc biệt, nếu bây giờ trực tiếp cho cô chuyển viện, vậy thì chính là chứng minh năng lực của các bác sĩ trong bệnh viện này kém, sẽ đắc tội với nhà họ Quách.

Những nếu vẫn cô giữ cô ấy ở lại đây, vạn nhất bệnh tình của cô ấy trở nên nghiêm trọng hơn, vậy thì không phải là lại càng đắc tội với nhà họ Quách rồi sao.

Bác sĩ thực tập ngẩng đầu ưỡn ngực, cam đoan nói: “Xin lỗi anh, tôi biết anh đang rất lo lắng cho an nguy của vợ mình, nhưng mong anh hãy yên tâm, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để chữa trị cho người bệnh, tuyệt đối không để người bệnh xảy ra sự cố ngoài ý muốn…”

“Anh câm miệng lại cho tôi!” Lục Khánh Nam tức giận quát lên.

Anh ta ghét nhất là bị mấy người bác sĩ thực tập khuyên nhủ, một chút năng lực cũng không có “Vợ cái gì mà vợ, mắt kính của anh mà không đủ độ để nhìn cho rõ thì đi đo lại rồi cắt cái kính mới đi…Còn có anh còn nói là không có khả năng xảy ra sự cố trong lúc chữa trị, anh có thể cam đoan về điều đó không, bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng đều có nguy hiểm và rủi ro, anh dựa vào cái gì mà dám đứng ra thay mặt đảm bảo cho cả cái bệnh viện này vậy”

Lục Khánh Nam mang một bụng tức giận, toàn bộ đều trút hết lên vị bác sĩ thực tập đen đủi kia.

Lửa giận ngập trời, những người không liên quan chớ lại gần.

Bùi Hưng Nam lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, khẽ khoát tay với vị bác sĩ thực tập kia, kêu anh ta nhanh chóng rời khỏi đây.

*„„ Người ta nhìn dáng vẻ lo lắng như vậy của anh, theo bản năng đương nhiên sẽ nghĩ đến anh và Kiều Bích Ngọc là vợ chồng rồi, chuyện này thực ra cũng rất bình thường mà.”

Những lúc bình thường thì tính tình của Lục Khánh Nam vô cùng tốt, hôm nay không biết có phải do thức đêm và lo lắng nên mới hành xử như vậy hay không nữa.

“Hai đứa con song sinh của Kiều Bích Ngọc đã nhận tôi làm cha nuôi của chúng, hiện tại có như thế nào thì tôi với bọn họ người một nhà cũng coi như người một nhà, bây giờ đứa trẻ lại không thấy đâu, Cao Minh lại không liên lạc được, sức khỏe của ông nội lại không tốt nữa…”

Lục Khánh Nam lúc này thực sự là đau đầu đến chết, vô cùng bực bội bắt đầu đưa tay lên cào cào tóc: “Cao Minh lần này làm sao vậy, lần này anh ấy xuất ngoại, tại sao một chút tin tức cũng không có, gọi điện thoại cũng không có tín hiệu”

“Lucy hắn là biết một chút gì đó.” Bùi Hưng Nam suy đoán.

*… Đừng hy vọng có thể sai khiến hay moi tin tức từ nhòm người dưới trướng của Cao Minh, Kiều Bích Ngọc hiện tại hôn mê bất tỉnh, cái cô Lucy kia liền lập tức cút đi mất rồi: “Cảm giác Lucy cũng không giống như: một người vô tình vô nghĩa”

Lục Khánh Nam hừ một tiếng, đang muốn nói thêm vài câu. Lúc này, hành lang bệnh viện xuất hiện vài bóng người quen thuộc đang vội vàng đi tới: “Bích Ngọc hiện tại thế nào rồi?”

Là người của nhà họ Kiều Mấy người Kiều Văn Vũ và Cung Nhã Yến sau khi biết tin Kiều Bích Ngọc phải nhập viện, liền lập tức tới thành phố Bắc An xem tình hình.

Đối mặt với những người ở nhà mẹ đẻ của Kiều Bích Ngọc, Lục Khánh Nam lập tức thu lại sắc mặt của mình, sau đó cùng Bùi Hưng Nam nghiêm túc đi tới chào hỏi bọn họ, nói theo đúng sự thật: “Kiều Bích Ngọc, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại”

Vẻ mặt Cung Nhã Yến lo lắng: “Bác sĩ nói như thế nào, tình huống của con bé hiện tại có ổn định không, khi nào thì có thể tỉnh lại?”

Vừa nói vừa thở dài: “Làm thế nào mà đang yên đang lành lại dị mảnh gương nhỏ đêm trúng vậy”

Nhà họ Quách gọi điện thoại thông báo cho bọn họ biết chuyện này, cũng không có nói rõ ràng nguyên do câu chuyện cho bọn họ biết, nhà họ Kiều nghe vậy thì cũng chỉ đơn thuần cho rằng là do Kiều Bích Ngọc tự mình ham chơi rồi dẫn tới bị thương, nhưng lại hoàn toàn không hề nghĩ tới cô lại bị thương nặng đến như vậy.

“Người đâu rồi?” Kiều Văn Vũ phải trực tiếp nhìn thấy Kiều Bích Ngọc thì mới có thế yên tâm được.

Ngày trước Kiều Văn Vũ vì bị trúng gió mà bị để lại di chứng làm liệt nửa người, đến nay cũng đã dần bình phục lại rồi, hiện tại ông ta có thể giống như một người bình thường, không cần phải dùng tới cáng hay đồ hỗ trợ để đi lại nữa, chỉ là bước đi hơi chậm một chút mà thôi.

Thân là bố của Kiều Bích Ngọc, nên theo thói quen liền mảng một câu giáo huấn: “Đã là người lớn bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn bị mảnh gương nhỏ làm cho chảy máu rồi còn phải đến bệnh viện làm phẫu thuật”

Cung Nhã Yến vẫn luôn bao che khuyết điểm cho Kiều Bích Ngọc: “Bích Ngọc chỉ là hơi nghịch ngợm một chút thôi, Kiều Văn Vũ anh đừng có mà cứ mở miệng là lại giáo huấn con bé như thế”

Kiều Văn Vũ bị ăn cục tức, không nói gì nữa.

Hai người sóng vai cùng nhau đi vào phòng bệnh VIP của Kiêu Bích Ngọc, Cung Nhã Yến bị mấy thứ dụng cụ và máy móc trước mắt dọa sợ: “Sao lại thế này: ” nói xong, lập tức có chút kích động quay đầu lại nhìn về phía của Lục Khánh Nam ở phía sau: “Bích Ngọc bị thương rất nghiêm trọng sao?”

Kiều Văn Vũ nhìn thấy Kiều Bích Ngọc sắc mặt suy yếu tái nhợt đang nằm thẳng ở trên giường bệnh, sau đó lại thấy ở trên người của cô có rất nhiều dây điện, cộng thêm những chỉ số và đường sóng đang không ngừng chạy trên màn hình hiến thị của các máy móc.

Sắc mặt Kiều Văn Vũ cũng dần trở nên nghiêm trọng: “Quách Cao Minh đâu?”

Ông ta rất nhanh đã chú ý tới Quách Cao Minh không có ở đây, trong lòng ông ta rất không hài lòng khi không thấy cả hai người bọn họ ở bệnh viện với nhau, bộ dạng như thế này của con gái ông ta rồ ràng là đã bị thương rất nặng.

Vốn dĩ suốt đường đi Kiều Văn Vũ vẫn đang nổi giận đùng đùng, còn nói là phải dạy dỗ đứa con gái không chịu lớn Kiều Bích Ngọc này một trận, từ nhỏ đến lớn nếu không phải là tự làm mình bị thương phải đi bệnh viện, thì cũng là đánh nhau đến độ phải vào cục cảnh sát, lần này ông phải nghiêm khắc mảng cô một trận mới được.

Chuyện nhỏ thì có thế mắng có thế trách con gái của ông ta, nhưng nếu có chuyện lớn xảy ra thì nên trách người con rể kia không chăm sóc tốt cho con gái của ông ta rồi”

“Cao Minh ở nước ngoài, chuyện này lại xảy ra quá đột ngột, anh ấy hiện tại đang nghĩ cách để có thể lập tức trở về.”

Bùi Hưng Nam vốn là người có đầu óc linh hoạt, thấy tình huống như vậy thì lập tức mở miệng trả lời, trấn an Kiều Văn Vũ và Cung Nhã Yến: “Các chỉ số và tình hình của Kiều Bích Ngọc bây giờ đều đang rất ổn định, trước mắt không có nguy hiểm gì đến tính mạng, mong hai người đừng quá lo lăng, trước tiên hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đã…”

Lục Khánh Nam đứng ở một góc trong phòng, anh ngậm chặt miệng, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà sẽ mở miệng nói lung tung nói, nhất là chuyện đứa nhỏ mất tích, hiện tại lại vẫn chưa liên hệ được với Quách Cao Minh, nên tạm thời vẫn đừng làm cho bọn họ lo lắng.

Kiều Văn Vũ và Cung Nhã Yến ngồi ở trong phòng bệnh đợi ba giờ đồng hồ, mà Kiều Bích Ngọc đang nằm trên giường vẫn trong trạng thái hôn mê như lúc trước khi họ đến, hoàn toàn không có nửa điểm dấu hiệu ho thấy cô sẽ tỉnh lại.

“.. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Cung Nhã Yến đi tới chỗ của Lục Khánh Nam truy hỏi, cô cháu gái này của bà ấy tuy răng là một đứa trẻ từ nhỏ đã ham chơi, thường xuyên để bản thân mình bị thương, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không giống như bây giờ, mất máu tới mức hôn mê bất tỉnh.

Lục Khánh Nam có chút khó xử, do dự địa mở miệng: “… Là Quách Thanh Châu đã làm cô ấy bị thương”

“Quách Thanh Châu?”

“Là em gái của Quách Cao Minh?” Cung Nhã Yến nghe thấy cái tên này, cảm thấy rất xa lạ cũng cảm thấy vô cùng giật mình.

Bùi Hưng Nam biết cũng không thể dấu được chuyện này nữa, hơn nữa Cung Nhã Yến và Kiều Văn Vũ dù sao cũng là người bên phía nhà mẹ đẻ của cô, vậy nên đương nhiên bọn họ cũng có quyền biết rõ về chuyện này “Quách Thanh Châu có chút bệnh về thần kinh, bệnh của cô ta tái phát nên đã khiến cho.

Kiều Bích Ngọc bị thương… Hiện tại ông cụ Quách đã đem Quách Thanh Châu giao cho cảnh sát xử lý”

Còn có cả sự cố kia của cô Quách Linh nữa, đại khái là xuất phát từ tâm tư muốn trả thù, Lucy cũng đã rất tích cực làm việc với phía cảnh sát để cung cấp chứng cứ phạm tội của Quách Thanh Châu, bao gồm cả sự thật về đoạn tin nhần mà Quách Thanh Châu gửi cho cô Quách Linh, dụ dỗ cô ta đến sân thượng bệnh viện nói chuyện, sau đó nhân cơ hội đẩy cô ta xuống lầu.

Quách Thanh Châu sẽ gặp phải những tố cáo và sẽ bị lên án rất nghiêm trọng.

Mà thái độ của nhà họ Quách, chính là không muốn can thiệp vào chuyện này, tất cả sẽ giao cho pháp luật toàn quyền xử lý.

“Bích Ngọc, cháu tỉnh rồi à!”

Cung Nhã Yến vừa mới quay đầu lại, liền phát hiện Kiều Bích Ngọc đang nằm trên giường bệnh đã chậm rãi mở mắt ra.

Lục Khánh Nam kích động chạy tới bên giường: “Cám ơn trời đất, cô rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại rồi”

Kiều Bích Ngọc cảm thấy đầu của mình rất đau, tầm nhìn cũng rất mơ hồ, giọng nói lại có chút kinh ngạc: “Anh, anh là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK