Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 525: Cô nhi viện bị bỏ hoang

 

Mấy ngày này Kiều Bích Ngọc khăng khăng muốn Luey đưa mình đi cô nhí viện ở thành phố Thâm Châu để làm khảo sát thực địa.

“..Đây chính là cô nhỉ viện mà lúc nhỏ Quách Thanh Châu đã ở” Giữa trưa mặt trời chói chang, Kiều Bích Ngọc và Lucy ngồi máy bay 4 tiếng đồng hồ từ thành phố Bắc An tới thắng đích đến, nơi này đã bị đốt thành tro, chỉ còn là vách tường trơ trọi, nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng không nhịn được có chút lạnh lẽo trong lòng.

Tòa kiến trúc cô nhi viện phong cách phương tây này bị lửa thiêu chỉ còn thừa lại một cái xác hoang phế, kính thủy tỉnh mỗi tăng đều bị lửa đốt đến vỡ nát, ngọn lửa lớn cháy thẳng lên trần nhà, từng miếng gạch miếng ngói đều bị đốt tới cháy đen.

Có thể thấy được trận lửa năm đó cháy mãnh liệt tới mức nào, nghe nói là giữa đêm nổi lửa, năm đó đốt chết ba nữ tu già và hai đứa trẻ.

“Nguyên nhân cháy là gì?” Kiều Bích Ngọc thân là người ngoài cuộc.

nhưng nhìn thấy cảnh tượng thế này thì trong lòng cũng nhịn không được mà có chút cảm thán.

Luey nhún nhún vai, ném xuống một câu: “Không rõ” “Chẳng phải cô nói đã điều tra từ sớm rồi sao?” “„.

Đây là vụ án cũ lâu năm, chuyện của 20 năm trước rồi, tôi nhiều lắm cũng chỉ tra được tài liệu bản án bên phía cảnh sát lưu giữ mà thôi, lúc  đó mạng xã hội chưa phát triển, không có bản lưu giữ trên mạng, đều là ghi chép viết tay, nói về nguyên nhân cháy của cô nhĩ viện, cũng chỉ viết mấy chữ đơn giản ‘cháy lan từ phòng bếp”

Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn cô ta: “Cháy lan từ nhà bếp?” Sau đó liền lòng đầy căm phần: “Có nhầm không vậy, cho dù muốn viết đại thì cũng phải nghĩ ra một lý do hợp lý chứ”

Nói xong, Kiều Bích Ngọc liền chỉ về phía tòa kiến trúc hai tầng bị “Rõ   cháy đen nhất nằm ở phía sau cô nhỉ việt ràng là cháy từ bên phía khu ký túc xá của cô nhỉ viện” Bởi vì bên đó thế lửa mạnh nhất, cháy sạch sẽ nhất, nếu không phải còn thoáng nhìn ra được mấy cái giường tầng nhỏ thì còn thật không biết bên đó là lầu ký túc xá.

Luey không đồng ý với lời này: ”..cô không cần phải kích động như vậy, chỉ có thể nói kiến thức của cô quá hẹp mà thôi, trận lửa này có trộn lẫn vào quá nhiều tranh giành lợi ích, có người không muốn làm rõ mọi chuyện, nên liên làm qua loa đại khái vậy thôi”

“Nhưng Lucy nghĩ nghĩ liền nói thêm một   câu: “…20 năm trước, ‘cô nhỉ viện công ích này về mặt lợi ích vốn đã có rất nhiều quan hệ rắc rối phức tạp, nơi này vốn đã không phải chỗ sạch sẽ gì Lúc nhỏ lần đầu Quách Thanh Châu bị đưa vào cô nhi viện này, cô ta cũng chỉ sống không tới một năm thì nơi này đã bị cháy.

Trận lửa đó không chỉ đốt cô nhi viện thành phế tích, hy sinh năm mạng người, mà còn đốt hết   tài liệu của cô nhi viện từ khi thành lập đến nay.

Cũng vì vậy nên Lucy không biết được bố mẹ ruột thật sự của Quách Thanh Châu là ai, cũng càng không biết năm đó tại sao cô ta lại bị bỏ rơi rồi đưa vào cô nhỉ viện, “..Những đứa trẻ từng sống trong cô nhỉ viện này chắc cũng đã chịu không ít khổ” Luey rất hiếu tâm trạng của những đứa trẻ mồ côi không có nhà để về, bởi vì cô ta cũng là trẻ mồ côi.

“Có lẽ, tôi có thể đi tìm những đứa trẻ mồ côi may mắn sống sót đó, bây giờ chắc đều đã lớn   khôn thành người rồi, có thể nghe ngóng từ bọn   họ xem năm đó Quách Thanh Châu có tính cách như thế nào…”

Kiều Bích Ngọc nghe cô ta nói vậy liền lập tức kích động thúc giục: “Vậy bây giờ chúng ta liền đi tìm những người may mắn sống sót năm đó đi”

Lucy liếc cô một cái: “..Danh sách tên còn lưu lại trong máy tính công ty, tôi không có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, phải quay về lấy tư liệu trước, còn có, những đứa trẻ lớn lên ở cô nhỉ viện lại trải qua biến cố như vậy thì thông thường đều sẽ có vấn đề về tâm lý” Ví dụ như không muốn nói chuyện với người khác.

“Nếu cô hùng hùng hổ hố qua đó, thì chắc chắn sẽ không hỏi được gì” Lucy lười biếng bổ   sung: “Nếu chúng ta muốn đáp án, thì cô bắt buộc phải học được nhãn nại trước đã” Kiều Bích Ngọc nhìn cô ta, không phản bác lại Ra ngoài một chuyến với Lucy, cô cảm thấy bản thân đã học được rất nhiều.

“Tòa cô nhi viện mà sau đó Quách Thanh Châu ở, cô Ngọc đây có muốn tự mình qua đó xem thử không?” Lucy gần đây cũng là nhàn rối tới phát chán, nên liền muốn đi cùng cho vui.

“„.Cũng là bị đốt thành thế này?” Lucy nói thật với cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là đốt một cái nhà kho thôi, nhưng mà chết 7 người”

Kiều Bích Ngọc nghe cô ta thong dong nói câu chết 7 người, cô liền khiếp sợ: “Một cái nhà kho mà chết 7 người.”

“Nói đúng ra thì không phải bị đốt, theo như tìm hiểt   úc đó cửa nhà kho bị khóa trái, người bên trong thiếu ô xi, là bị chết ngạt” Luey đã quen mấy loại tai nạn sống chết thế này nên không hề thấy kinh ngạc, nhưng mà vừa khéo, hai cô nhỉ viện mà lúc nhỏ Quách Thanh Châu từng sống đều bị cháy, đều có người chết *.

. Nhà kho đó sau này bị sửa lại rồi, bây giờ xây nên một tòa lầu mới.” Cho nên hai người họ có qua đó, cũng không thể nhìn thấy được chút vết tích từng bị cháy nào.

*.. Chết nhiều người như vậy mà không tiến hành điều tra sao?” “Ba nữ tu già, ngoài ra còn bốn người đàn ông.

là nhân viên làm việc vặt được mời đến…20 năm trước camera còn chưa được phổ biến như bây giờ, chết không đối chứng, cô nhi viện vì không muốn để ảnh hưởng tới tâm lý và cuộc sống ngày thường của mấy đứa trẻ nên không làm lớn chuyện này lên, chỉ bồi thường là xong chuyện”

Kiều Bích Ngọc nghe cô ta nói vậy thì cảm thấy rất thất bại: “Lãng nhẳng cả nửa ngày, cái gì cũng không tra được” Luey rất thản nhiên: “Đúng, cái rằm cũng không có”

Luey đối với việc này cũng rất buồn bực, chủ yếu là do niên đại quá xa xôi rồi, hơn nữa lúc đó tình hình phát triển trong nước còn tương đối lạc.

hậu, các loại nguyên nhân dẫn đến việc điều tra rất chậm chạp “..Nhưng tôi khẳng định Quách Thanh Châu có chút vấn đề” Lucy dựa vào sự nhạy bén trong nghề của mình mà suy đoán.

Ánh mặt trời buổi trưa rất ác liệt, Kiều Bích Ngọc phơi nửa ngày, nóng đến mức cả người toát   mồ hôi, từ sau khi cô gả vào nhà họ Quách thì đã quen cuộc sống sâu gạo được nuôi dưỡng cưng chiều rồi, có chút không thích ứng được với   bôn ba thế này.

Cô lau mồ hôi dưới cảm: “…Chúng ta về khách sạn trước rồi nói.”

Luey nhìn bộ dáng này của cô liền lập tức cà khia: “Ôi ôi, vừa bắt đầu là ai kiên quyết muốn tự đến đây tra xét, chịu khổ không nổi rồi chứ gì hả cô chủ nhà họ Quách”

Kiều Bích Ngọc lười để ý tới lời trêu chọc của cô ta, tự mình đi tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi một lát Bổ sung một câu: “…Nếu Cao Minh về, tôi không cho phép cô nói chuyện này với anh ấy” “Hừ, cô tưởng tôi không nói thì anh ta sẽ không biết sao” Lucy cực kỳ khinh thường.

“..Tôi thấy tối nay cô vẫn là ngồi máy bay bay về đi, loại phụ nữ đã kết hôn như cô mà lang thang bên ngoài lâu như vậy rất dễ bị người ta nói ra nói vào”

“Không vội, qua hai ngày nữa rồi về” Kiều Bích Ngọc nhìn phong cảnh và kiến trúc mang nét độc đáo riêng của thành phố Thâm Châu này, cô liền nhớ ra đã rất lâu rồi mình chưa từng đi du lịch thả lỏng, hơn nữa từ nhỏ cô đã chẳng có bạn bè gì nên không ai cùng cô đi khắp nơi thăm thú Vậy mà lại cùng người phụ nữ Lucy này cùng nhau ra ngoài, nếu là một năm trước thì Kiều Bích Ngọc sẽ cảm thấy không thể tin nổi.

Quan trọng nhất là, Quách Cao Minh đi công tác văn chưa về, cô không cần vội vàng quay về hậu hạ ông lớn anh, cứ coi như đi du lịch mà ở thêm vài ngày đi.

Trước giờ Lucy đều không quan tâm tới mấy thứ quy định cứng nhắc của người đời nên cũng lười khuyên cô, dù sao Kiều Bích Ngọc ở nhà họ.

Quách có Quách Cao Minh làm chỗ dựa, mấy lời bàn tán kia có thể trực tiếp xem như gió thổi ngoài tai.

Hai người phụ nữ mang tâm trạng rất thoải mái vui vẻ mà cùng nhau đi trên đường lớn, cả hai tò mò mà nhìn mấy quán hàng rong bán đồ ăn ngon chính tông hai bên đường, hai người mua hai xiên bạch tuộc nướng không thèm để ý hình tượng mà vừa đi vừa ăn.

“..Kiều Bích Ngọc, nếu như cô chưa kết hôn, thì tôi có thể miễn cường làm chị em tốt với cô” Lucy rất thẳng thắn nói.

Kiều Bích Ngọc liếc cô ta một cái: “Không cần miễn cưỡng” “Chao ôi, cô Ngọc đây tức giận rồi” Luey khó được có tâm trạng vui vẻ, tự nói một mình: “Kiều Bích Ngọc, tôi nói với cô, tôn chỉ cuộc sống của tôi là ăn ngon uống ngon cho khỏe, đơn giản vậy đấy.

Nhưng một người phải trong tình cảnh không có áp lực về đau đớn bệnh tật thiếu tiền thì mới có thế thuận lợi làm được yêu cầu đơn giản như vậy, thật ra cũng không dễ dàng”

“Kiều Bích Ngọc, cô biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì không, cô không có lòng nhãn nại, đối thủ của cô nhằm vào nhược điểm của cô, một khi cô mất đi sự kiên nhãn thì sẽ bị cảm xúc dẫn dắt, sau đó cô sẽ đưa ra quyết định sai lầm, sai một bước sẽ sai hết tất cả, cuối cùng cả ván đều thua”

Kiều Bích Ngọc cũng khó được tỉ mỉ lắng nghe, lẩm bẩm nói: “Chưa có ai nói với tôi những điều này” Luey trầm tư một lúc, tràn đầy chân thành nói với cô: “Đó là bởi vì Quách Cao Minh xem cô như sủng vật mà nuôi, con người đương nhiên sẽ không yêu cầu quá cao đối với sng vật” Mặt Kiều Bích Ngọc không chứt cảm xúc.

“Lucy” Cô kêu lên một tiếng “Gì?”

“Tôi đang nghĩ đến những công ty con được phân bố khắp nơi kia của Cao Minh, không biết có cái nào được đặt ở nơi vùng núi nghèo nàn hay giữa rừng sâu hay không”

“Có, ở bên phía nam Thái Bình Dương anh ta có năm hòn đảo tư nhân đứng tên mình” Kiều Bích Ngọc nghiền ngẫm mà nhìn cô ta một cái: “Mấy ngày này cô nhớ mua nhiều thêm chút kem chống nắng với dịch chống muỗi.” “Mua mấy thứ đó làm gì, tôi không thích dùng kem chống nắng..”

Lucy đột nhiên phản ứng kịp, nhảy dựng lên mắng: “Cái đồ gian phi chết tiệt nhà cô! Nếu cô hại tôi bị ném vào những nơi chim không thèm , thì cô cứ đợi tôi báo thù đi.” “Bà đây không thân quen với cô cho lắm, xiên bạch tuột nướng vừa nấy, sáu mươi ba nghìn, đưa tiền!” Lucy lập tức lật mặt, vươn tay đòi nợ.

Kiều Bích Ngọc buồn bực nhìn cô ta, người này thật đúng là thực tế.

“..Quay về chơi với heo của cô đi, giao tình giữa chúng ta chỉ là quan hệ thuê mướn, không quen Thật ra Lucy càng lật mặt, càng hung dữ, thì nói rõ trong lòng cô ta không nắm chắc, cnm nếu thật sự bị Quách Cao Minh vứt đến mấy hòn đảo hoang đó, thì nửa đời sau của cô ta đều bị hủy rồi.

Cô ta quyết định không nên quá thân cận với Kiều Bích Ngọc nữa, làm bạn với vua như làm bạn với cọp.

Lucy cả ngày đều gọi Châu Mỹ Duy là heo,   một là vì cô ta rất không thích những cô gái tính cách quá ôn hòa luôn luôn nhường nhịn, hai là tên cô ấy đồng âm với từ heo, vả lại còn có thể thuận tiện cười lạnh châm chọc Kiều Bích Ngọc rằng cô cũng chỉ là một con súng vật mà thôi.

Nhắc đến Châu Mỹ Duy, Lucy liền không còn tâm trạng đùa giỡn với Kiều Bích Ngọc nữa, gần đây cô ta gọi mấy cuộc điện thoại cho Châu Mỹ Duy, nhưng đều là trạng thái không có người nghe máy.

Cô ta cảm thấy Bùi Hưng Nam và Châu Mỹ Duy vẫn còn hoài nghỉ chuyện giấu hoa rum lần trước nên Châu Mỹ Duy vẫn có hơi tránh né.

Mấy ngày nay Kiều Bích Ngọc sốt ruột muốn nắm được thóp của Quách Thanh Châu, cũng là muốn chứng minh chuyện giấu hoa rum không liên quan tới cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK