Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 737: Tận tâm tận lực chăm sóc

“Rafael…’ Kiều Bích Ngọc tìm kiếm anh trong đám đông.

“Anh đặt quyền trượng dưới gối của em sao?” Kiều Bích Ngọc ngắm nghĩ, cho rằng mình là kẻ tự lấy đi quyền trượng.

Rafael một mình đi tới góc boong tàu, dựa vào lan can tàu từ bên cạnh nhìn, ánh mắt vẫn có chút u sầu nhìn về phía biển sâu, không biết đang suy nghĩ cái gì Nghe thấy tiếng Kiều Bích Ngọc đến gần, anh lập tức thay đổi vẻ mặt, giêu cợt nhìn cô, “Anh tưởng em định ngủ không tỉnh luôn cơ chứ”

Kiều Bích Ngọc phớt lờ lời chế giễu của anh ta và hỏi liên tục. “Quyền trượng dưới gối của em..”

“Đừng tự tin quá vậy, quyền trượng kia không thuộc về em, tạm thời để anh lo liệu”

Rafael trực tiếp thừa nhận, nhưng giọng điệu vẫn còn gượng gạo.

Kiều Bích Ngọc tức giận, “Chúng ta đều ở ngoài đảo, tại sao anh lại cướp đi quyền trượng? Anh không sợ nhưng em sợ. Còn anh tại sao lại ra tay với chúng em?”

Nghĩ kỹ lại đi, người này không nên cùng bọn họ rời đảo bằng thuyền, không phải sẽ là thủ lĩnh của anh ta trên đảo sao?

Cả hai đều im lặng Rafael nhìn cô thật sâu, dường như trong lòng anh lúc này có rất nhiều cảm xúc không thể nói ra được.

Anh ta đột nhiên nói, “Có một điều anh chưa bao giờ hiểu là chúng ta có cùng một nửa dòng máu, Kiều Bích Ngọc, tại sao em lại lớn lên như thế này?”

Kiều Bích Ngọc giật mình.

“Trông em như thế nào!” Cô tức giận.

Sau khi thân thiết với anh ta một thời gian ịi, Bích Ngọc liền biết răng anh ta đang chế giễu cô.

Rafael xua tay, “Khi ra ngoài, đừng nói chuyện quan hệ của chúng ta khắp nơi.”

Mặt Kiều Bích Ngọc bắt đầu hiện tia khó chịu Rafael dường như không muốn trò chuyện với cô em gái của mình, anh kiêu ngạo quay lại và bỏ đi Kiều Bích Ngọc sững sờ không đuổi theo, anh ta kiêu ngạo đến mức không biết là ai là người đã cứu anh ta hay sao. Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ đến Đường Tuấn Nghĩa, “Này, Đường Tuấn Nghĩa phải làm sao đây!”

Khi cô đuổi theo anh ta, Rafael đã không còn ở trên boong tàu, có lẽ anh đã trở về cabin của mình để nghỉ ngơi, dù sao cô cũng không tiện nửa đêm vào phòng một người đàn ông, vậy nên Kiều Bích Ngọc quyết định giải quyết vào ngày mai.

Trên thực tế, Rafael đã nghe thấy tiếng cô la hét sau lưng anh, nhưng anh không buồn quan tâm đến cô.

Tại sao phải rời đảo và phải làm gì trong tương lai.

Rafael hoàn toàn không nghĩ tới tương lai, anh rời đảo, một mặt vì anh không thích đảo chút nào, mặt khác cũng giống Đường Tuấn Nghĩa, anh luôn có cảm giác mình không có một gia đình.

Cuộc sống, anh không biết tại sao anh còn sống.

Không có gì đặc biệt thích. Mẹ Elisa đã sống lại, dường như anh đã hoàn thành những thứ anh muốn. Còn sau này…

€ó vẻ tốt khi đi ra thế giới bên ngoài với Quách Cao Minh và những người khác. Anh thực sự mệt mỏi nếu phải quay trở lại hòn đảo với quyền trượng của anh ấy.

Rafael là như thế, anh ấy không có mục tiêu, không có kế hoạch, và anh ấy có thể làm bất cứ điều gì anh ấy muốn.

Giống như Đường Tuấn Nghĩa, mọi người nhìn vào thấy hoàn cảnh của họ không có gì để chê, nhưng chỉ có họ mới hiểu rằng bản thân chẳng có gì.

Rafael lạc lõng với mọi người và tính cách khép kín của anh có thể sẽ chẳng thay đổi.

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhặt rác hình như không phải phong cách của anh ấy.

“Anh không buồn ngủ à?” Cô hỏi.

Quách Cao Minhvẫn không nói gì, đúng là anh ấy rất buồn ngủ.

Khi cô đã ngủ, anh thường nhìn chằm chăm vào giường của cô, nghĩ xem khi nào cô sẽ tỉnh lại, nếu cô không tỉnh lại, anh luôn sẵn sàng đến gặp Rafael để giải quyết.

Quách Cao Minh vẫn ở bên cạnh giúp cô dọn đẹp rác rưởi, ngước mắt lên, đại dương sâu thẳm mênh mông vô biên này, tuy tàu du lịch của họ rất lớn, nhưng nó vẫn rất nhỏ trong đại dương.

Anh để cô một mình trên boong tàu, nếu mất cô thì làm sao anh yên tâm được.

Kiều Bích Ngọc không có nhiều suy nghĩ như anh, đột nhiên hỏi: “Em sẽ không ngủ cùng giường với anh sao?” Cô vẫn có chút ngộ ra một vài vấn đề.

Quách Cao Minh quay đầu lại nhìn cô, đôi đồng tử sâu thảm của anh lấp lánh vô cùng sáng ngời trong lòng đại dương sâu thẳm.

Kiều Bích Ngọc giật mình, chỉ cảm thấy vừa rồi anh nhìn cô chăm chảm, giống như mèo nhìn chuột, như là ăn vụng bị bắt gặp vậy.

“Con tàu du lịch này lớn như vậy, chắc có rất nhiều phòng” Cô lúng túng lẩm bẩm một mình.

Sau khi Quách Cao Minh dọn sạch túi rác cuối cùng, anh cầm tất cả túi trong tay cô ném vào thùng rác rồi đưa cô đến bồn rửa mặt ở khu ăn uống bên cạnh, Quách Cao Minh rửa tay rồilấy khăn lau sạch mặt Kiều Bích Ngọc.

Anh ta không quan tâm, còn nói: “Em nghĩ trong khoảng thời gian em ngủ quên, ai sẽ lau mặt và cơ thể cho anh mỗi ngày”

Kiều Bích Ngọc ngựng ngùng đỏ bừng mặt.

Gô hoàn toàn không nghĩ tới điều đó, khi mới tỉnh dậy, mặc dù quần áo cô mặc khá rách nát nhưng cô rất sạch sẽ, gọn gàng, không có.

mùi gì đặc biệt. Rõ ràng là cô đang được chăm sóc hãng ngày.

“..Đâu đâu cần anh tự tay làm, Châu Mỹ Duy có thể giúp em mà” Nghe anh nói rồi nhìn vào mặt Quách Cao Minh một lần nữa, Kiều Bích Ngọc không biết là do xấu hổ hay sao mà đột nhiên lắp bắp.

Đúng lúc này, một bóng người lao xuống cầu thang dẫn đến cabin nghỉ ngơi trên boong. Đó là Châu Mỹ Duy. Mặt cô ấy đỏ bừng và quần áo hơi không chỉnh tề cho lắm. Khi cô ấy gặp Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh thì lại càng xấu hổ hơn.

“Mỹ Duy, cậu chưa nghỉ ngơi còn chạy xuống đây làm gì?”

Châu Mỹ Duy ngượng ngùng cười cười, bất đắc dĩ nói: “Trời có chút nóng, mình qua đây hóng gió. Hai, hai người mau đi ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm.

“Gì mà nóng cơ chứ, cậu cứ thế mà hóng gió coi chừng bị cảm lạnh đấy” Kiều Bích Ngọc còn muốn nói chuyện với Mỹ Duy, nhưng lại bị Quách Cao Minh kéo lên lầu.

“Đừng kéo em.”

Kiều Bích Ngọc lại càng lo Mỹ Duy có thể sẽ bị cảm hơn.

Quách Cao Minhcảm thấy vợ mình quá ngốc rồi, anh thấp giọng nói: “Em không nhìn thấy vết đỏ trên cổ của Châu Mỹ Duy sao?”

Kiều Bích Ngọc do dự trong ba giây, sững sờ nhìn chăm chằm vào anh rồi đột nhiên nhận ra, “Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam…’ Cô đỏ mặt sau khi những lời này được nói ra.

Cô ấy không nghĩ về dấu hôn trên cổ Châu Mỹ Duy, bởi vì Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam đã ly hôn.

Nghĩ đến đó, biểu hiện của Kiều Bích Ngọc trở nên kỳ quái.

Quách Cao Minh kéo cô vào cabin của mình, dường như cố ý buông một câu, “Cho nên Châu Mỹ Duy không có thời gian chăm sóc em trong khoảng thời gian này, anh sẽ tự mình chăm sóc em…”

Tại sao anh ấy lại nhäc đến chuyện này?

Kiều Bích Ngọc tai đỏ bừng, không biết giấu mặt đi đâu Cửa cabin đã Quách Cao Minh khóa chặt, anh không muốn Bạch Hổ hay Tang Ba to lớn lao vào lần nữa vào nửa đêm.

“Kiều Bích Ngọc, anh chưa từng làm gì để phục vụ người khác như vậy đâu; Quách Cao Minh có tâm trạng tốt, nghiêm túc hỏi cô, “Em nói xem anh lau người cho em có sạch hay không?”

“Được rồi, đừng nói nữa” Hai má Kiều Bích Ngọc đỏ bừng Quách Cao Minh rất quan tâm và từng bước đến gần, “Em không nên nói lời cảm ơn với anh sao?”

Kiều Bích Ngọc cho anh ta một mặt cười, ảm ơn anh”

“Anh mong em báo đáp anh” Quách Cao Minh nhìn cô đầy ẩn ý, cố ý mơ hồ.

Nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ cùng khó xử của Châu Mỹ Duy, hắn vẫn đang ở ngoài thuyền, nửa đêm nhìn biển sâu bên ngoài trống rồng, cô đơn lạnh lẽo… đàn ông con trai đúng là khốn nạn mà.

Quách Cao Minh nhìn vẻ mặt hờn dỗi của cô thì bỗng cảm thấy buồn cười.

Quách Cao Minhluôn rất thận trọng với cô ấy, ăn xong bữa này cũng không đáng để mất công.

“Đi ngủ đi; Quách Cao Minh đẩy cô xuống giường.

Anh tự nhiên năm bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp nhắc nhở: “… Để báo đáp lòng tốt của anh, sau này em sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Kiều Bích Ngọc, nếu em vì ngủ đã quá nhiều mà giờ không ngủ được, tì giờ nghĩ dân “Cải chuyện báo đáp đi rồi hãy nói với anh. “

Quách Cao Minh bắt đầu ngủ.

‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc đanh lại, và cô thực sự không thể ngủ được.

Rõ ràng cô còn rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, nhưng vì lời nói của anh mà cả đêm hôm đó trong đầu cô chỉ toàn những chuyện không trong sáng, cô như muốn phát điên lên mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK