Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 552: Không thấy bé con đâu

 

Tối nay, không khí dùng cơm tối ở nhà họ Quách có chút kỳ quái.

Quách Cao Minh bận đi công tác bên ngoài   không trở về, hình như công ty đột ngột xảy ra chuyện gì đó, thậm chí mấy vị cô bác nhà họ Quách còn gọi điện tới hỏi thăm không ngừng.

Tâm trạng ông Quách tựa hồ cũng không tốt lắm, hung dữ nhìn các cô một trận, đến cả điện thoại của con gái cũng cúp máy.

Bất quá, từ trước đến nay lúc ăn cơm ông sẽ không nói đến chuyện công việc, nếu có chuyện cần thiết, ông sẽ trở về phòng làm việc ở Nguyên Hải giải quyết.

Khi ở nhà cùng con cái và người làm, ông sẽ khôi phục bộ dạng nghiêm túc, thoải mái ngày thường Kiều Bích Ngọc từ trước đến nay không màng tới chuyện trời đất, về phương diện kinh doanh công ty cô càng không biết gì.

Mà điều hiện tại cô quan tâm nhất chính là Quách Thanh Châu ngồi ở phía đối diện. Cô ta cúi đầu không lên tiếng, cật lực khiến bản thân mình không có cảm giác tồn tại Lucy dựa vào kinh nghiệm của mình, đoán rằng cô ta mắc bệnh tâm thần phân liệt từ nhỏ, nhưng có lẽ chính cô ta cũng không biết.

Suy đoán của Lucy không phải không có lý, bởi vì có nhiều khi Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô ta không giống như đang nói dối , quả thực rất ngây thơ.

Nhưng có đôi khi, cô nhìn thấy lời nói và việc làm của Quách Thanh Châu lại hoàn toàn là một người khác.

“ Lúc ăn cơm đừng nhìn ngó xung quanh” “ Sao lại nhìn chằm chằm vào Thanh Châu vậy?”

Mẹ chồng của cô, Giang Mỹ Linh vẫn luôn khó chịu với cô, hôm nay Quách Cao Minh không ở nhà, bà ta càng nhân cơ hội bày ra dáng vẻ trưởng bối của mình, miễn cho những người trẻ tuổi này không đem bà để vào mắt.

Nghe thấy giọng nói này, cái đầu vẫn một mực cúi xuống quy củ ăn canh của Quách Thanh Châu cũng vô thức ngẩng lên một chút, vừa vặn bắt gặp ánh mắt nóng rực của Kiều Bích Ngọc.

©ó thể là ánh mắt của Kiều Bích Ngọc quá mức lợi hại, đã dọa sợ Quách Thanh Châu.

Vẻ mặt Quách Thanh Châu rõ ràng là bị doạ sợ, đôi mắt trong veo sạch sẽ lại tựa như có chút chột dạ, khẩn trương. Cô ta lập tức cúi đầu, cả người cùng bả vai đều rúc vào một chỗ, giống như đứa trẻ làm gì sai vậy.

“ Ăn cơm cho tử tế, còn có quỷ củ hay không!” Ông Quách cau mày, trừng mắt liếc Kiều Bích Ngọc một cái Cô lại làm như không có chuyện gì, cả nhà đều cảm thấy cô đang bắt nạt Quách Thanh Châu.

Kiều Bích Ngọc gắp một gắp rau thật dài, cố ý cho vào miệng nhai nhai, cọng rau xanh bên miệng cô quơ qua quơ lại, hoàn toàn không có quy củ gì Ông Quách tức muốn hộc máu, khói bốc lên ngùn ngụt, sắc mặt ngày càng xấu.

Kiều Bích Ngọc cố tình bộc phát tính tình, chính là cố ý làm mặt quỷ cho ông xem Tuy nhiên bất chấp chuyện này, Giang Mỹ Linh ngồi một bên biết ông cụ đã đem Kiều Bích Ngọc coi như người trong nhà rồi, cho nên ông mới bắt bớ mắng mỏ cô khí gây chuyện Giống như Quách Cao Minh vậy, ông Quách trách mắng anh từ nhỏ tới lớn, nhưng nếu thật sự có người ở trước mặt ông nói xấu anh, khẳng định kẻ đó sẽ không có kết quả tốt.

Giang Mỹ Linh cũng không nói gì Kiều Bích Ngọc nữa.

Cuối cùng, ông hừ một tiếng, sau khi Kiều Bích Ngọc ăn xong cọng rau kia, cô cầm đũa ăn từng chút cơm trong bát, cũng không náo loạn gì nữa. Thỉnh thoảng cô ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lén nhìn về phía Quách Thanh Châu bên kia.

Bởi vì chuyện của Kiều Bích Ngọc mà bầu không khí phức tạp từ những cuộc điện thoại của công ty trước đó đã được giảm xuống.

“Ông nội, có chuyện này con muốn hỏi ông” Sau khi ăn xong bữa tối, Giang Mỹ Linh và những người khác thường sẽ chào ông một tiếng rồi mới trở về phòng mình. Kiều Bích Ngọc cố ý đợi mọi người đi hết rồi mới lên tiếng hỏi.

Ông Quách giống như trong lòng chất đầy tâm sự, tự pha cho mình một tách trà, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Sao, lo nhà họ Quách phá sản không có tiền tiêu sao?” Kiều Bích Ngọc không biết nên nói tiếp thế nào.

Cô không dám nói thật ra cô chưa từng lo lắng tới việc của công ty Hơn nữa, trong nhà này tùy tiện trộm một cái bình hoa mang ra ngoài bán, cũng đủ tiền sinh hoạt vài năm cho một người bình thường Xem ra, tình hình công ty nghiêm trọng hơn nhiều so với cô tưởng tượng.

*…Cho dù không có tiền, Quách Cao Minh cũng sẽ kiếm được tiền nuôi gia đình thôi. Ông nội đừng lo lẳng” Kiều Bích Ngọc rất máy móc an ủi một câu.

Ông Quách bình thường thường mắng Quách Cao Minh là con cháu bất hiếu, xui xẻo. Kỳ thực trong lòng vẫn luôn tự hào về anh, cũng là chỗ dựa lớn nhất của ông.

Đúng là không có gì phải lo lắng, chẳng qua là mọi chuyện phức tạp hơn mà thôi Ông Quách nhìn cô cháu dâu không tim không phổi trước mặt, thoải mái nói: “Có chuyện gì mau nói đi” Cô hỏi chuyện gì ông đều sẽ trả lời, bằng không cô sẽ quấn lấy ông không buông.

Kiều Bích Ngọc trực tiếp hỏi: “ Quách Thanh Châu có phải bị tâm thần không…”

*“ Không ổn rồi! Không ổn rồi!” Quản gia vẻ mặt hoảng hốt, vội vã chạy vào: “ Cô ba từ trên sân thượng bệnh viện ngã xuống.”

Ông Quách cùng Kiều Bích Ngọc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không quan tâm đến chuyện bệnh tâm thần cô hỏi trước đó nữa.

“ Xây ra chuyện gÏ?” Rốt cuộc vẫn là con gái ruột của mình, nghe xong tin kia, mặt ông biến sắc, vội vàng hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?” *…May là dưới sân bệnh viện có cỏ, bệnh viện hiện đang cố gắng cấp cứu, nhưng cô ba té xuống từ nơi rất cao.

Quản gia nói chuyện có chút khẩn trương, câu nói vừa rồi còn chưa nói hết, từ trên tầng thượng ngã xuống đoán chừng cũng lành ít dữ nhiều.

Nếu không phải dưới sân bệnh viện có ít bụi Ông Quách tay phải nắm chặt chiếc trượng, thần sắc nháy mắt trở nên căng thẳng, tựa hồ lúc này cũng trở nên hoảng loạn rồi.

Kiều Bích Ngọc cũng bị khiếp sợ không ít.

“…Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện ngay” Kiều Bích Ngọc lập tức đứng dậy, vỗ nhẹ vào.

bả vai đang căng thẳng của ông Quách.

Cô quay người, nhìn dì Phương phân phó: “Dì Phương, dì cùng mọi người ở nhà chăm sóc cho.

ông nội, tôi đi cùng quản gia ra ngoài một chuyến.” Mặc dù bình thường cô ba tính tình ương ngạnh, mọi người nhà họ Quách không thích cô ta, nhưng khi nghe tin này, mọi người không nhịn được cảm thấy buồn.

Dì Phương liên tục gật đầu: “Mau đi đi, trong nhà đã có bọn dì rồi” Kiều Bích Ngọc cùng quản gia vội chạy tới ga ra, lập tức lái xe tới bệnh viện.

Trên đường đi, tốc độ xe rất nhanh nhưng trong xe lại yên tĩnh Kiều Bích Ngọc không ngừng suy nghĩ vì sao cô ba lại chạy lên sân thượng bệnh viện, cô ba làm sao lại té xuống, là tự mình nhảy xuống sao?

Không thể nào, chẳng lẽ lại bị người ta đẩy xuống? Hay vẫn là do chính mình bất cẩn? Lúc này, cô cần phải giữ được sự tỉnh táo, trước hết giữ được tính mạng cô ba đã rồi mới tìm hiểu nguyên nhân sau.

Quản gia nhìn thoáng qua Kiều Bích Ngọc sắc mặt đang nghiêm túc bên cạnh, đôi mắt cô sắc bén, yên tĩnh nhìn con đường phía trước. Ông ta cũng từ từ thả lỏng người, quả thật lúc đầu nghe tin ông ta cũng rất khiếp sợ.

Sau khi đến bệnh viện, cô nghe được kết quả như trong dự liệu “ Trên người bệnh nhân nhiều chỗ bị gãy xương, các cơ quan nội tạng bị xuất huyết nghiêm   trọng, não thiếu máu thiếu oxi.”

Mặc dù chuyện xảy ra ngay tại bệnh viện, cũng đã được cấp cứu kịp thời, nhưng thương thế vấn rất nghiêm trọng.

Sau khi rơi xuống từ sân thượng tầng 9, cô ba nhà họ Quách đã trở thành người sống thực vật Mặc dù bình thường Kiều Bích Ngọc rất chán ghét cô ba này, nhưng nghe bác sĩ nói, tâm trạng cô không tránh được có chút buồn.

Một người đang sống bình thường, trong chốc lát lại phải sống cuộc sống của một người thực vật.

Tất cả chuyện này xảy ra có chút kịch tính, ánh đèn sợi đốt trong bệnh viện sáng chói, khiến ánh mắt con người có cảm giác mơ hồ không rõ, giống như một giấc mơ vậy.

*…Chúng tôi cũng cảm thấy rất buồn” *…Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi” Vài vị trưởng khoa của bệnh viện vội vàng chạy tới: ” Nếu có việc gì cần, chúng tôi sẽ cố hết sức phối hợp. Chuyến lời hỏi thăm tới ông Quách hộ chúng tôi, mong ông đừng quá đau lòng” Quản gia và nam giúp việc đã đến xử lý những việc vặt này, cũng cử người đưa Kiều Bích Ngọc về trước.

Sau khi Kiều Bích Ngọc từ bệnh viện trở về, tinh thần vẫn có chút hoảng hốt.

“ Ông nội thế nào rồi?” Cô vừa bước vào nhà liền hỏi dì Phương, Dì Phương nhìn cô lắc đầu: “Ông chủ nói muốn yên tĩnh một mình, bảo mọi người đừng quấy rầy… Chắc không có chuyện gì đâu”

Ông Quách đã trải qua rất nhiều chuyện, chuyện này không đến mức khiến ông sụp đổ, nhưng đau lòng khổ sở là chuyện bình thường, dù sao đó cũng là con gái ruột của ông “

 

Quách Cao Minh đã biết chuyện này chưa?” “ cậu chủ nên biết, nhưng hiện tại chúng tôi không thể liên lạc được cho cậu chủ.” “ Vậy để tôi nhắn lại cho anh ấy”

Dì Phương nhìn Kiều Bích Ngọc, người bình thường luôn khiến họ đau đầu, trong lòng bà có chút cảm động. Trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, cần một người đảm đương. “Cô chủ, cô mệt mỏi cả đêm rồi, trước về phòng nghỉ ngơi đi đã, tôi nấu đồ ăn khuya mang lên cho cô” Kiều Bích Ngọc gật đầu, trở về phòng.

Sau khi về lại phòng ngủ, Kiều Bích Ngọc cảm thấy có chút bất an.

Trước tiên cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho.

Quách Cao Minh. Bình thường lúc cô gửi tin nhắn cho anh, cho dù không thể lập tức gọi lại, anh vẫn có thể nhìn thấy.

“ Cô ba không biết tại sao lại đột nhiên chạy lên sân thượng bệnh viện, bị ngã từ sân thượng tầng 9 của bệnh viện xuống. Sau khi cấp cứu, cô ba phải sống thực vật” Kiều Bích Ngọc đang sửa lại tin nhắn, không biết nên nói thế nào với Quách Cao Minh thì tốt.

Tỉnh tỉnh tinh! Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, điện thoại nội bộ trong phòng đã vang lên.

Tất cả các khu của nhà họ Bùi đều được kết nối với nhau và có điện thoại nội bộ. Bình thường nó chủ yếu dùng để dì Phương liên lạc với những người giúp việc khác.

Tuy nhiên, điện thoại nội bộ trong phòng Kiều Bích Ngọc rất ít khi đố chuông.

Ở khu Uyển Như này, nếu dì Phương muốn tìm cô sẽ trực tiếp bảo người tới gõ cửa phòng thông báo.

Mà lúc này, tiếng chuông điện thoại nội bộ liên tục vang lên khiến tâm tình con người cũng cảm thấy phiền.

“ Có chuyện gì vậy?” Kiều Bích Ngọc nhấc ống nghe lên Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của một cô gái, tiếng khóc vô cùng thương tâm.

Chuyện này khiến Kiều Bích Ngọc bị doạ sợ, đây không phải là đang giả vờ khóc mà là khóc vô cùng thương tâm, khóc tới tê tâm phế liệt.

“ Cô, cô có phải Quách Thanh Châu không?” Kiều Bích Ngọc lấy hết can đảm từ nhỏ tới giờ, hỏi khẽ vào micro.

*…Chị dâu” Giọng nói nức nở từ bên kia điện thoại truyền tới, đây đúng thực là giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt thường ngày của Quách Thanh Châu.

“Chị dâu, em rất sợ hãi” Giọng nói run rẩy của cô ta mang theo tiếng khóc nức nở.

“ Em rất sợi” “…Chị dâu, em cầu xin chị, xin chị giúp em!” *… Giúp em với!” Quách Thanh Châu ở bên kia điện thoại, cô ta giống như đang cùng một người khác nói chuyện.

“ Không phải tôi! Không phải tôi! Không phải tôi mà” Cô ta liên tục lẩm bẩm một mình, âm thanh run rẩy, ngồi trên mặt đất không thể đứng dậy  được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Bích Ngọc hoàn toàn bị doạ tới tái nhợt. Cô ta nói không đầu không đuôi, cuối cùng cô nghe thấy Quách Thanh Châu bên kia mất kiểm soát, hoảng sợ hét lên một tiếng: “AI” Tiếng loảng xoảng vang lên, giống như Quách Thanh Châu đã lấy một vật gì đó đập mạnh vào tấm gương, tạo ra âm thanh vố vụn.

Cho đến lúc micro bên kia không truyền tới tiếng động gì nữa, hoàn toàn im ẳng, Tay phải Kiều Bích Ngọc còn cầm ống nghe, hơi thở của cô lúc này cũng trở nên đồn dập, thậm chí không dám nói thêm câu gì vào micro nữa, cô bị giật mình tới nhất thời không hồi phục lại tinh thần được.

Lúc này âm thanh đập cửa phòng ngủ lại đồn đập vang lên.

Kiều Bích Ngọc chậm chạp ngẩng đầu, chỉ thấy dì Phương vẻ mặt bất an, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “ Cậu, cậu chủ nhỏ… Cậu chủ nhỏ không thấy đâu nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK