Chương 167: Ôm anh, làm nũng cầu xin tha thứ
Thực ra Kiều Bích Ngọc không đi quá xa.
Cô vừa ra khỏi cửa phòng, lập tức dựa lưng
vào vách tường, cúi đầu, biểu cảm vô cùng phức
tạp, cứ đứng như vậy.
Cố tình gây sự.
Vừa rồi cô ở trong phòng, quả thật là cố tình
gây sự.
Cô nhíu đôi mi thanh tú, trái tim đập thình
thịch hơi hỗn loạn, hai tay nắm chặt, rất khẩn
trương.
“Kiều Bích Ngọc… Em…
Một lát sau cửa phòng bị mở ra, người đàn
ông vừa mới đi ra, thì hơi bất ngờ vì cô vẫn đứng
ở chỗ này.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, Kiều Bích
Ngọc hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Mái tóc ngắn của Quách Cao Minh vì vội
vàng chạy theo mà hơi hỗn loạn, anh nhìn thẳng
người phụ nữ trước mặt, đôi mắt mang theo chút
suy nghĩ.
Cô nhìn đôi mắt thâm trầm của anh, há
miệng, có một số lời muốn nói nhưng muốn nói
lại thôi.
Cô tiến lên một bước dài, giang hai tay ra
ôm lấy eo anh, không nói gì, chỉ vùi mặt vào
trong ngực anh, che giấu chột dạ trong mắt.
Vừa rồi cô cố tình gây sự, cô đánh cược anh
sẽ đuổi theo ra.
“Quách Cao Minh”
Lúc này không biết nên nói gì, bỗng nhiên
cô nhỏ giọng gọi tên anh: “Quách Cao Minh.”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, giống như làm
sai chuyện, rầu rĩ vang lên trong ngực anh.
Quách Cao Minh vốn vô cùng tức giận,
không hiểu sao lại thành bực mình, cũng không
biết là đang tức người nào.
Bên hông bị cô ôm rất chặt, cúi đầu thì thấy
vẻ mặt nhận lỗi của người phụ nữ này, trái lại vừa
tức vừa muốn cười.
Sau đó tổng giám đốc của khách sạn và mấy
nhân viên phục vụ cũng theo tới.
Mới vừa ra ngoài thì thấy Kiều Bích Ngọc ôm
ông chủ lớn của bọn họ, giống như là đang làm
nũng, bọn họ lập tức vô cùng thức thời, gật đầu
với Quách Cao Minh rồi nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Quách Cao Minh không đẩy cô ra, chỉ cảm
thấy cô hơi kỳ lạ.
Bình thường cô không quấn người như vậy.
Kiều Bích Ngọc không ngẩng đầu, nhưng có
thể nghe thấy nhân viên khách sạn bước chân
rời đi, gương mặt cô vùi vào trong lòng anh cọ
xát một lát, mới chân chừ mở miệng: “Quách
Cao Minh, anh đang tìm…” Tìm ai thế?
Cô lập tức dời đề tài, hơi sốt ruột nói: “Gần
đây anh bận chuyện gì thế?”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng người đàn
ông trên đỉnh đầu.
Quách Cao Minh đánh giá người phụ nữ
trong lòng một giây, lông mày hơi nhướng lên,
cảm thấy cô rất kỳ lạ.
Anh không trả lời cô, mà vươn tay ôm lấy vai
cô, kéo cô đi về trước: “Xuống đại sảnh ăn chút
gì đi”
Kiểu Bích Ngọc được anh dẫn đi về phía
thang máy, giống như chuyện tranh cãi ầm ï
trong phòng vì ghen vừa rồi của cô, Quách Cao
Minh chỉ coi cô quậy mà thôi.
Mà ngay lúc Kiều Bích Ngọc tiến vào thang
máy, không tự giác được liếc mắt nhìn về phía
phòng một cái.
Nhóc Thanh còn đang ở trong phòng.
Vì sao anh ấy đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Quách Cao Minh phái nhiều người như vậy
đang tìm anh ta sao?
Kiều Bích Ngọc nghĩ không rỡ, cúi đầu, chỉ
có thể đi theo người đàn ông bên cạnh đi tới đại
sảnh khách sạn.
Nhưng có một việc cô có thể chắc chắn,
ngày mai là bữa tiệc mừng thọ của bà Đường,
nếu anh đến thành phố Đà Lạt, như vậy ngày mai
nhóc Thanh sẽ có mặt.
“Có khả năng ngày mai anh ấy sẽ về nhà họ
Đường.”
Đang dùng bữa tối ở đại sảnh, đúng lúc này
Lục Khánh Nam chạy tới, tìm Quách Cao Minh
bàn một số việc riêng.
“Chuyện Đường Tuấn Nghĩa tỉnh lại, người
nhà họ Đường còn chưa biết. Lục Khánh Nam
im lặng một lát, biểu cảm có chút suy nghĩ sâu xa.
“Đường Tuấn Nghĩa nằm ở bệnh viện Seattle
nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện đã khác
rồi, ngày mai bà Đường chắc chắn sẽ tuyên bố
giao quyền hành của công ty cho hai đứa con rể
của bà ta.”
Đường Tuấn Nghĩa trở lại nhà họ Đường, rất
có khả năng không chiếm được gì.
Dù sao anh ta chỉ là một đứa con riêng, bà
Đường đối với Đường Tuấn Nghĩa có thể nói là
hận thấu xương, nhân lúc anh ta biến mất mấy
năm, tuyệt đối đánh bại anh ta hoàn toàn.
Lục Khánh Nam cảm thán: “Nhưng may mà
từ xưa tới nay Đường Tuấn Nghĩa luôn không có
hứng thú với những quyền lực này”
Đường Tuấn Nghĩa cảm thấy có hứng thú với
thứ gì, nói thật, mấy anh em bọn họ cũng không
rõ lắm, hoặc là không có.
Quách Cao Minh đứng ở một bên, không nói
gì, chỉ nhìn chằm chằm bầu trời đêm ở phía trước
không chớp mắt, ngôi sao rải rác, đêm nay có
chút mát mẻ.
“Cao Minh.” Lục Khánh Nam gọi anh một
tiếng, biểu cảm hơi khó hiểu, hỏi một câu: “Anh
cảm thấy Đường Tuấn Nghĩa đã tỉnh lại, vì sao lại
trốn tránh chúng ta?”
Theo hiểu biết của bọn họ, tính tình Đường
Tuấn Nghĩa rất yên tĩnh, an tĩnh tới mức lúc có
thể không nói lời nào, anh ta tuyệt đối sẽ không
nhiều lời một chữ.
Anh ta cũng không để ý tới người khác,
giống như bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì
đều không quan tâm.
Nhưng nếu có người nói cháu nội nhà họ
Đường là tên ngốc tự kỷ thì không hiểu rõ anh ta,
Lục Khánh Nam cảm thấy đầu óc của tên quái
thai kia đúng là máy tính siêu cấp, chỉ số thông
minh hơn 200, trí nhớ và năng lực logic đều
khiến người ta thán phục.
Giống như đôi mắt màu lam thâm thúy của
anh ta, kinh diễm khiến người ta tấm tắc lấy làm
kỳ lạ, khí chất lạnh nhạt thoát tục, có đôi khi thật
sự cảm thấy anh ta không giống người sống, quá
thông minh rồi.
“Đường Tuấn Nghĩa giống như không
nguyện ý gặp chúng ta, vì sao vậy?” Lục Khánh
Nam vẫn nghĩ mãi không rõ.
“Không biết.”
Quách Cao Minh lạnh lùng nói hai chữ, giống
như hơi bực bội, không muốn bàn luận về đề tài
này, anh bước đi về phía Kiều Bích Ngọc.
Tối nay Lục Khánh Nam cũng chưa ăn cơm,
đúng lúc hợp lại bàn với bọn họ, rất thản nhiên
ăn cùng, nhưng miệng vẫn không ngừng cảm
thán: “Thật sự không biết liên lạc với anh ấy kiểu
GÌ:
Đường Tuấn Nghĩa, muốn tìm được anh ta,
thật sự không dễ dàng.
“Kiều Bích Ngọc, cô đang gửi tin cho ai
thế?”
Mới vừa ngồi xuống, Lục Khánh Nam tò mò
liếc nhìn di động của Kiều Bích Ngọc, thấy người
phụ nữ này lại có biểu cảm vô cùng nghiêm túc
gửi tin nhắn cho nick name tên là “người đẹp
ngủ trong rừng”.
Kiều Bích Ngọc thấy bọn họ trở về, lập tức
vươn tay che màn hình lại, giả bộ thản nhiên nói:
“Không có gì.”
Lục Khánh Nam cười bỉ ổi, già mà không
đứng đắn trêu chọc cô: “Tôi thấy hết rồi, Kiều
Bích Ngọc cô làm gì mà thâm tình hỏi đối
phương mấy năm nay đi đâu, xảy ra chuyện gì, là
ai thế? Ừm… Có phải là cô làm chuyện gì thiếu
đạo đức sau lưng Cao Minh hay không?”
Kiều Bích Ngọc bị anh ta nói như vậy, liền
nhét di động vào trong túi áo, động tác có vẻ
dồn dập.
“Lục Khánh Nam anh đúng là đồ bà tám,
người phụ nữ nào gả cho anh đúng là bất hạnh
ba đời.”
Vừa ngồi xuống, hai người đều không thể im
lặng.
Lục Khánh Nam tức giận trừng cô: “Kiều
Bích Ngọc tôi nói cho cô biết, có rất nhiều phụ
nữ muốn gả cho ông đây, xếp hàng từ nơi này, có
thể xếp tới tận thành phố Bắc An đấy”
Trước đây Quách Cao Minh thấy bọn họ
tranh cãi ầm ï, đều rất bao che khuyết điểm dùng
ánh mắt uy hiếp cậu chủ Lục, nhưng đêm nay
anh giống như tâm sự nặng nề, nhíu mày không
để ý tới bọn họ.
Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam lĩu môi
lập tức hiểu ngầm, cùng nhướng mày nhìn về
phía Quách Cao Minh đang suy nghĩ sâu xa,
cùng ngượng ngùng im miệng lại.
“Anh không ăn à?”
Ba người dùng cơm, không có nói quá nhiều,
chỉ là Kiều Bích Ngọc phát hiện người đàn ông ở
bên cạnh giống như không muốn ăn, chỉ ăn mấy
miếng rau đã bỏ đũa xuống.
“Uống hết canh di.”
Quách Cao Minh nâng mắt nhìn cô, trái lại
dặn dò một câu.
“Vừa rồi có thể là bọn họ nhận sai người,
không cần quá để ý.”
Bỗng nhiên Lục Khánh Nam nói một câu với
anh, thấy biểu cảm Quách Cao Minh hơi âm
trầm, lập tức nhún vai đổi đề tài: “Nghe nói Thủy
Tiên nhập viện, chúng ta đến thăm cô ấy một lát đi”