Chương 205: Chúng ta không ly hôn
Đặt quyển sách chăm sóc sau khi sinh
xuống, lúc cô muốn xoay người đi ra khỏi phòng
làm việc, lúc này Kiều Bích Ngọc mới giật mình
phát hiện, chỗ cửa có một bóng người cao lớn
đang đứng đó.
Anh về từ lúc nào?
Cô không nghĩ tới chuyện đột nhiên vừa
xoay người lại đã nhìn thấy Quách Cao Minh.
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc hơi bối rối: “Em,
em chỉ đi ngang qua…”
Cô vô thức muốn giải thích, dù sao anh
không thích người khác tùy ý đi vào phòng làm
việc của anh.
“Anh đã sắp xếp bên bệnh viện, ba giờ chiều
hôm nay sẽ đến làm sinh kiểm.”
Quách Cao Minh đứng ở cửa phòng lại nói
sang một chuyện khác, giọng điệu của anh bình
tĩnh, thản nhiên, chỉ đang thông báo cho cô một chuyện.
Kiều Bích Ngọc mấp máy môi, trong lúc nhất
thời cô không biết nên nói gì.
“À” Cô tùy ý “à“ một tiếng, ngẩng đầu nhìn
lên đồng hồ treo tường, lúc này đã 2 giờ chiều,
trong lòng âm thầm tính toán qua lộ trình, hiện
tại nên lập tức xuất phát.
Anh không nói chính cô cũng thiếu chút nữa
đã quên mất việc đi khám thai.
Bình thường đều có bác sĩ và chuyên gia
dinh dưỡng đến nhà họ Quách để theo dõi tình
hình phát triển của thai nhi, chẳng qua có một số
máy móc nhất định phải đến bệnh viện để kiểm
tra một chuyến, đoán chừng dì Phương đã sắp
xếp người làm nữ đi theo cô đến bệnh viện.
“Anh…”
Lúc cô đi ngang qua cửa phòng làm việc,
người đàn ông kia thấy cô đi ra, lập tức đưa tay
đóng cửa phòng lại.
“Không phải anh muốn vào phòng làm việc
à?” Sao lại đóng cửa.
Kiều Bích Ngọc dừng bước, nhìn về phía
người đàn ông ở bên cạnh mình: “Anh cũng
muốn đi đến bệnh viện à?”
Giọng điệu của cô có phần không chắc chắn.
“Ừ””
Anh không nói quá nhiều lời, thả chậm bước
chân, cùng cô sóng vai đi ra ngoài.
Đi xuống cầu thang bộ, chỉ có tiếng bước
chân của hai người bọn họ, không ai nói gì.
Vừa đi ra khỏi biệt thự đã nhìn thấy quản gia
đứng chờ trước cửa.
“Cậu Cao Minh, xe đã được chuẩn bị xong.
“Còn có một việc, sáng sớm hôm nay ông
cụ đã tự mình đến công ty mở hội nghị, bên phía
hội đồng quản trị đã sắp xếp năm vị phó tổng
giám đốc tạm thời tiếp quản công việc trên tay
cậu, mợ chủ đã sắp sinh, ông cụ hy vọng cậu có
nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy, bao gồm cả
một năm sau khi sinh.”
Ở bên cạnh cô một năm?
Kiều Bích Ngọc nghe đến đó, vẻ mặt có
phần không dám tin.
“Mợ chủ, nếu như sức khỏe của cậu Cao
Minh có gì khó chịu, vậy làm phiền cô…”
“Lên xe.”
Quản gia còn chưa nói xong đã bị cắt ngang,
Quách Cao Minh tự mình mở cửa xe ra, thúc giục
cô một câu.
Xe một đường lái ra khỏi nhà chính của họ
Quách, bọn họ vẫn như cũ không nói quá nhiều.
Cô rất muốn hỏi mấy ngày hôm nay anh đi
đâu thế? Ông cụ vẫn luôn dặn dò anh cần phải
nghỉ ngơi nhiều hơn, rốt cuộc là vì sao? Còn cả
chuyện liên quan đến Đường Tuấn Nghĩa, Kiều
Bích Ngọc vẫn luôn kìm nén, cô rất muốn hỏi, thế
nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đi khám thai rất thuận lợi, bác sĩ đã sớm sắp
xếp mọi thứ xong xuôi, chỉ cảm thấy hơi ngoài ý
muốn khi Quách Cao Minh tự mình đến đây, bác
sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản tương đối câu nệ và
nghiêm túc hơn ngày thường.
“Tình hình phát triển của thai nhi rất khỏe
mạnh, mọi chỉ số đều bình thường, bởi vì trong
bụng cô ấy là song thai, phương án sinh nở mà
chúng tôi đưa ra là sinh mổ, giữa tháng sau sẽ
để cô ấy vào bệnh viện chờ sinh, nếu như tình
trạng sức khỏe của mợ chủ tốt đẹp, có thể chọn
một ngày để mổ sinh”
Bác sĩ nghiêm túc nói với Quách Cao Minh
một số việc.
Kiều Bích Ngọc đã nghe qua rất nhiều lần,
đối với quá trình vất vả khi sinh con, cô đã sớm
chuẩn bị tâm lý, cho nên không có cảm giác gì
nữa rồi.
“Đã chuẩn bị đủ máu chưa?“ Ngược lại,
người đàn ông bên cạnh rất để ý.
“Máu của cô ấy thuộc loại máu hiếm, lúc
phẫu thuật phải chuẩn bị gấp năm lần lượng máu
cần thiết để ứng phó.”
“Vâng, đây là đương nhiên.”
Đại khái bởi vì khí thế của Quách Cao Minh
quá mạnh mẽ, bác sĩ ở đối diện liên tục đảm bảo:
“Các bác sĩ trong ca mổ sinh hôm đó đều là
những bác sĩ hàng đầu ở chỗ chúng tôi, mong
cậu Cao Minh yên tâm.”
“Chúng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không
xuất hiện bất kỳ tình huống xuất huyết hoặc là
tình huống đặc biệt khác, tất cả mọi chuyện đều
có thể diễn ra một cách thuận lợi, cam đoan mẹ
con bình an.”
Kiều Bích Ngọc đã không rõ mình nghe thấy
bác sĩ đảm bảo bao nhiêu lần, mãi cho đến khi
Quách Cao Minh ôm cô, cô mới đứng dậy theo
anh rời đi.
“Lúc em sinh con, anh nhất định phải vào
phòng sinh à?”
Vốn dĩ lúc đối mặt với anh, cô rất luống
cuống, vừa rồi ở trong phòng làm việc của bác
sĩ, thấy Quách Cao Minh cùng bác sĩ thảo luận
về vấn để của đứa nhỏ, dường như những
chuyện trước đó chưa từng xảy ra, cô cũng trở
nên tự nhiên hơn.
“Quách Cao Minh, anh đừng vào phòng
sinh, rất kỳ quái.” Cô không nhịn được lẩm bẩm
một câu.
“Có gì kỳ quái chứ?”
Người đàn ông ở bên cạnh buông tầm mắt
xuống nhìn thoáng qua mặt cô.
“Dù sao anh cũng đừng vào, rất xấu hổ.”
Phụ nữ sinh con, đàn ông chạy vào đó làm gì
chữ, Kiều Bích Ngọc chỉ nghĩ thôi đã thấy lỗ tai
đỏ lên.
“Không có gì xấu hổ.” Anh không để ý.
Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn anh.
Anh đương nhiên không xấu hổ, thế nhưng
em xấu hổ.
“Em muốn đi đâu?”
Quách Cao Minh nhìn thấy cô có vẻ tức
giận, nghĩ một lúc đột nhiên nói ra mấy chữ.
Từ trước đến nay anh làm việc rất dứt khoát,
chuyện ở bệnh viện đã xong xuôi, nên trực tiếp
đưa cô về nhà họ Quách, chẳng qua…
Anh đột nhiên nhớ đến, hình như anh chưa
từng đi dạo phố với cô.
Anh nhớ đến Lục Khánh Nam đã từng nói,
phụ nữ vui nhất không phải là lúc nhận được
châu báu hay đồ trang sức, mà chính là có người
cùng theo cô đi dạo phố.
“Con phố trước mặt có rất nhiều cửa hàng
bán đồ cho nữ.”
Ánh mắt của Quách Cao Minh rời khỏi mặt
cô, nhìn con phố sầm uất trước mặt, đột nhiên
nói ra mấy lời này.
Dạo phố?
Quách Cao Minh thế mà cùng cô đi dạo phố.
Thậm chí Kiều Bích Ngọc còn véo đùi mình
một cái, xác định mình không nằm mơ.
“Những quần áo, đồ chơi cho cục cưng,
mấy người ông nội đều đã mua một đống lớn về,
ngay cả khi mỗi ngày đều mặc một bộ mới, đoán
chừng đều mặc không hết”
Vừa khéo nhìn thấy một dãy cửa hàng bán
đồ sơ sinh, Kiều Bích Ngọc lẩm bẩm một câu.
Tuy nói thế, nhưng chẳng biết vì sao, thân là
người chuẩn bị làm cha mẹ, một khi nhìn thấy
những thứ đồ dùng đáng yêu của trẻ sơ sinh,
chân sẽ vô thức đi đến.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy mấy bộ đồ thủy
thủ đáng yêu màu xanh lam nhạt, nhất là mấy
chiếc váy công chúa màu hồng đáng yêu kia, cô
hưng phấn nhìn không chớp mắt.
“Quách Cao Minh, anh nói thử xem, nếu như
em cố ý mua một số váy công chúa, ép con trai
em mặc, có phải rất đáng yêu không?”
“Váy công chúa?”
“Nhân lúc con trai còn nhỏ không biết phản
kháng, nhất định phải dùng sức ngược đãi tụi
nhỏ. Thời gian cha mẹ ở bên các con thật ra
đều hữu hạn, trong đầu Kiều Bích Ngọc đầy âm
mưu.
“Nếu không chờ bọn nhỏ trưởng thành sẽ
không để người mẹ như em vào trong mắt.”
Quách Cao Minh nhìn thấy nụ cười rực rỡ
trên mặt cô, anh giật mình thất thần một lúc.
“Ừ”“ Anh lên tiếng, để tùy cô làm loạn.
Nhân viên của cửa hàng nhìn quần áo trên
người Kiều Bích Ngọc, lập tức biết sức mua của
cô rất lớn, cô ta vội vàng nhiệt tình giới thiệu
những sản phẩm cần thiết cho trẻ sơ sinh, còn
kể một số chuyện thú vị của trẻ con để tìm cách
thân thiết.
“Cô nói đột nhiên đổi sữa bột thì đứa nhỏ có
thể bị tiêu chảy ư? Vậy sữa mẹ thì sao, nghe nói
cục cưng bú sữa mẹ sẽ khỏe mạnh.”
Kiều Bích Ngọc và cô nhân viên bán hàng
này nói chuyện rất hăng say.
Cô ngẩng đầu, rất tự nhiên nhìn người đàn
ông bên cạnh, hỏi một câu: “Quách Cao Minh,
Vậy anh nói xem, con chúng ta bú mẹ hay là ăn
sữa bột.”
Đây quả thật hỏi khó Quách Cao Minh, anh
không biết.
Chính bản thân Kiều Bích Ngọc cũng rất
phiền não, cầm một bình sữa trực tiếp nhét vào
tay người chuẩn bị làm cha.
“Quách Cao Minh, anh nhớ phải học cách
pha sữa, thay tã gì đó, cho dù chúng ta ly hôn,
mỗi người nuôi một đứa đều rất giày vò.”
Cô bô bô miệng, người đàn ông nắm chặt
bình sữa trong tay, giọng điệu nghiêm túc.