Chương 251: Chẳng phải đứa trẻ đã chết rồi sao?
“Quách Cao Minh, anh… anh không nhận ra em sao?”
“Tôi phải nhận ra cô sao?”
Giọng nói trầm thấp của anh mang theo vẻ
giễu cợt, sau đó nhẹ nhàng nhảy từ trong bể tắm
lên bờ. Nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức đưa
áo choàng tắm lên, anh vây áo choàng quanh
hông rồi ngước đầu lên đi thẳng, không nhìn cô
thêm lần nào nữa.
“Cao Minh, cô ấy là Kiều Bích Ngọc”
Lục Khánh Nam chau mày, anh ta đỡ Kiều
Bích Ngọc đứng dậy, không nhịn được lên tiếng
nói: “Cô ấy là vợ anh mà.”
“Vợ?”
Dường như một chữ này đã dẫn đến sự chú
ý của Quách Cao Minh, anh nghiêng đầu, mái tóc
ngắn còn dính một vài giọt nước. Quách Cao
Minh từ từ bước đến gần cô, ánh mắt sắc bén
quan sát cô một vòng: “Ban đầu tại sao tôi lại
cưới cô?” Anh hỏi rất trực tiếp, cũng rất lạnh nhạt.
Ban đầu tại sao lại cưới cô.
Vấn đề này, đột nhiên khiến Kiều Bích Ngọc
khẽ giật mình.
“Bởi vì Bích Ngọc mang thai con của anh…”
Hà Thủy Tiên cảm một chiếc khăn tắm sạch
đến, mỉm cười đưa cho Kiều Bích Ngọc nhưng cô
lại không nhận.
“Chẳng phải đứa bé kia đã chết rồi sao?”
Quách Cao Minh nói chuyện với giọng điệu
đương nhiên.
Chát…
Vừa dứt lời, cả gương mặt Kiểu Bích Ngọc
đều trắng bệch, tát anh một bạt tai thật mạnh.
Vào lúc này, những người ở đây đều vô cùng
bất ngờ nhìn sang gò má trái đã nổi lên dấu ấn
bàn tay của Quách Cao Minh, tất cả đều kinh
ngạc giật mình.
Người đàn ông trước mắt bị đánh nên tức
quá hóa thẹn, hơi thở lạnh lùng hung ác nhanh
chóng bao vây Kiểu Bích Ngọc. Anh nắm lấy cổ
tay cô, dùng sức siết rất chặt khiến Kiều Bích
Ngọc đau đến mức cả chân mày đều nhíu lại, sắc
mặt lúc xanh lúc trắng.
“Cao Minh, buông cô ấy ra, buông cô ấy ra
đi… Lục Khánh Nam hoảng hồn, cất bước tiến
lên vội vàng chắn ngang chính giữa.
“Cao Minh, đừng so đo với cô ấy mà. Chắc
là tâm trạng cô ấy không tốt nên mới như vậy
thôi… đừng ra tay đối với cô ấy.”
Thế nhưng, hai người kia cứ mãi giằng co
như vậy, anh cũng không buông cô ra.
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu lên, cố nén nước
mắt trong hốc mắt đang ửng đỏ của mình lại,
nhìn thẳng vào đáy mắt Quách Cao Minh. Ngay
tại lúc này, những cảm giác nổi nóng, lạnh lùng
mà anh mang đến cho cô đều vô cùng xa lạ.
Bất chợt, một loạt tiếng bước chân dồn dập
chạy về hướng này, Châu Mỹ Duy nhìn thấy cảnh
tượng trước mắt thì lập tức mắng to một tiếng:
“Quách Cao Minh, anh buông cậu ấy ra ngay cho
tôi. Anh là cái đồ khốn kiếp, anh không được
chạm vào cậu ấy!”
Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh
không kiên nhẫn liếc mắt nhìn về phía trước.
Ngay khi cúi đầu xuống đối mặt với cô, trong ánh
mắt anh hiện rõ vẻ chán ghét, chê bai rồi buông
tay cô ra.
Đột nhiên, bầu không khí ở bể tắm hơi quỷ
dị. Khách khứa bốn phía đều tò mò nhìn sang,
thế nhưng cũng không có ai dám đến gần.
“Kiểu Bích Ngọc, cậu thế nào rồi? Quần áo
của cậu đã ướt hết rồi, đầu có va đập bị thương
gì không?” Châu Mỹ Duy lập tức chạy vọt tới.
Đường Tuấn Nghĩa cũng đến, anh ta đứng
bên trái Kiểu Bích Ngọc, khi nhìn thấy cổ tay đã
ửng đỏ của cô thì khẽ nhíu mày.
“Vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi…”
Hà Thủy Tiên sợ bọn họ lại tiếp tục xung đột
với nhau, đứng ra nói một câu tỏ vẻ giảng hòa.
Sắc mặt Quách Cao Minh tối sầm xuống
giống như không muốn nhìn thấy đám người
Đường Tuấn Nghĩa vậy, cho dù nửa giây cũng
không muốn đứng gần bọn họ, vì thế trực tiếp
xoay người rời đi.
Châu Mỹ Duy theo bản năng đuổi theo anh,
tức giận đến mức muốn mắng: “Này, anh…”
“Chúng ta trở về thôi.“ Kiều Bích Ngọc cúi
đầu xuống, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Kiều Bích Ngọc, anh ta…“ Châu Mỹ Duy do
dự bước chân, cuối cùng cũng không đuổi theo
nữa. Bình thường cô ấy làm gì có gan đi trêu
chọc Quách Cao Minh cơ chứ, chỉ là hôm nay tận
mắt nhìn thấy anh kiêu ngạo với Kiều Bích Ngọc
như vậy nên tức giận muốn đập anh mà thôi.
“Kiều Bích Ngọc, anh ta thật sự không nhận
ra cậu sao?“
“Cậu nói xem, sau anh ta ở Seattle làm một
cuộc phẫu thuật não thì lập tức có tính xấu hẳn
ra. Làm sao anh ta có thể nói như vậy được chứ,
tại sao cậu không chặn anh ta lại để hỏi cho rõ?
Cậu đã đợi anh ta nhiều ngày như vậy mà…
Bọn họ rời khỏi quán bar Civilize ồn ào náo
nhiệt kia, trên đường trở về, Châu Mỹ Duy vẫn
luôn giận dữ bất bình tố cáo.
Thế nhưng người trong cuộc lại có vẻ yên
tĩnh lạ thường.
Kiều Bích Ngọc không mắng chửi lớn tiếng,
cũng không khóc lóc ầm ï. Sắc mặt cô hiện lên
vẻ tái nhợt, nghiêng đầu yên lặng nhìn ra bên
ngoài cửa xe.