Chương 337: Bảo bối nhà họ Quách
Lục Khánh Nam đi cùng cô đến đồn cảnh
sát.
“Chúng tôi sẽ kiện Diệp Tuyết tội cố ý gây
thương tích. Anh Bùi cũng đã báo cáo với chúng
tôi trước rồi. Chúng tôi sẽ đặc biệt chú ý đến vụ
tai nạn giao thông này.”
Trần Bảo Lâm nghiêm túc nói chuyện với
bọn họ: “Vì Diệp Tuyết vẫn còn đang nằm trong
bệnh viện, hơn nữa bệnh viện đã phát hiện cô ấy
có bệnh tâm thần, nên nếu bên kia kháng cáo thì
các anh nên chú ý một chút. Bởi vì có rất nhiều
phạm nhân sẽ cố ý dùng bệnh về tâm lý để thoát
khỏi luật pháp. “
“Diệp Tuyết thực sự mắc bệnh tâm thần
sao?” Kiều Bích Ngọc nghe vậy hơi ngạc nhiên.
“Cô ta bệnh thật hay giả không quan trọng,
việc cô ta tông xe vào người đã là phạm pháp rồi.
Cùng lắm là thuê một đội luật sư đấu với cô ta. Ai
Sợ ai chứ!”
Lục Khánh Nam không có thiện cảm với
người nhà họ Diệp, nhưng anh lại bắt gặp một
điểm khác và quay lại nhìn Kiều Bích Ngọc đầy
nghỉ ngờ.
“Bùi Hưng Nam có can thiệp vào vụ kiện này
không?”
Anh ta và Bùi Hưng Nam gần như là mặc
cùng một chiếc quần dài mà lớn lên, Bùi Hưng
Nam nham hiểm đó vậy mà cũng xen vào việc
của người khác.
Cảnh sát Trần ngồi đối diện nghe họ nhắc
đến Bùi Hưng Nam thì cũng nói nhiều thêm vài
câu: “Anh Bùi đã có những đóng góp xuất sắc
cho thành phố Hải Châu chúng tôi. Anh ấy tích
cực tham gia vào các hoạt động công ích của
thành phố Hải Châu hàng năm và liên tục quyên
góp giúp đỡ vô số gia đình nghèo. Vụ việc liên
quan đến người thân của anh Bùi nên cấp trên
của chúng tôi sẽ xem xét nghiêm túc.”
Lục Khánh Nam sửng sốt, sao anh ta lại
không biết người anh em của mình thích âm
thầm làm anh hùng.
Nhà họ Bùi cũng có thể coi là thư hương thế
gia, bốn đời đều là giáo sư, viện sĩ của các
trường danh tiếng. Tuy nhiên so với những gia
tộc giàu có lưu truyền như nhà họ Quách thì
nguồn tài chính chắc chắn không bằng. Gia đình
nhà họ Bùi sống cuộc sống sung túc, nhưng
cũng khó để quyên góp hàng năm.
Lục Khánh Nam đang suy nghĩ xem người
anh em của mình có đang khó khăn về tài chính
không, hay nên nói rằng phẩm hạnh của mình
quá tệ, nên học hỏi một chút tinh thần coi tiền
bạc như rác rưởi của Bùi Hưng Nam.
Kiều Bích Ngọc mặc kệ anh ta, hỏi thẳng
cảnh sát Trần: “Nếu Diệp Tuyết lấy lí do bệnh
tâm thần ra tòa, phần thắng của chúng ta là bao
nhiêu?”
“Cái này rất khó nói. Thẩm phán nói chung
sẽ đưa ra phán quyết dựa trên động cơ của hung
thủ vào thời điểm đó có tự chủ hay không và
mức độ nghiêm trọng của hậu quả vụ tai nạn
giao thông.”
Cảnh sát còn cố ý nói nhỏ nhắc nhở: “Cũng
tùy trình độ của luật sư mà các anh thuê.”
Những luật sư mà mấy người Lục Khánh
Nam tìm đến nhất định là những người giỏi nhất,
có những luật sư ma quỷ có thể biến đen thành
trắng, thậm chí có thể biến một chuyện nhỏ
thành một sự kiện lớn khiến người ta không bao
giờ quay đầu lại. Đây là sự thật.
Diệp Vân khẩn trương như vậy chính là vì cô
ta sợ những mối quan hệ này.
Kiều Bích Ngọc hỏi thăm xong rồi nói lời cảm
ơn đối phương và rời khỏi đồn cảnh sát.
“Kiều Bích Ngọc, cô không cần phải lo lắng,
nên làm gì thì làm đó, những chuyện khác cứ để
chúng tôi xử lý.”
Lục Khánh Nam di ra khỏi đồn cảnh sát, cúi
đầu cầm điện thoại di động, gửi tin nhắn.
Kiều Bích Ngọc vô thức liếc nhìn màn hình
điện thoại của anh ta, nhưng người này làm như
cô là kẻ trộm, ngay lập tức lấy tay che màn hình.
Lục Khánh Nam nghiêm mặt, cho rằng nên
chuyển sự chú ý của cô: “Đúng rồi, nhà họ Doãn
và nhà họ Kiều không biết chuyện Diệp Tuyết
sao?”
Diệp Tuyết vẫn chưa ly hôn với Doãn Thành
Trung, cô ta vẫn là con dâu của nhà Doãn, nhưng
đến giờ nhà Doãn vẫn chưa có động tĩnh gì, bên
phía nhà họ Kiều cũng chỉ có Diệp Vân tham gia.
“Tôi không nói chuyện này với người nhà họ
Kiều”
Giọng điệu của Kiều Bích Ngọc rất bình tĩnh,
cô nhìn vẻ mặt tội lỗi này thêm vài lần nữa:
“Chuyện này nên được xử lý theo trình tự pháp
luật, anh cũng đừng can thiệp quá nhiều.”
Lục Khánh Nam miễn cưỡng ừ một tiếng,
đúng lúc đó, điện thoại di động của anh ta vang
lên.
“Tôi bận chút việc, cô tự mình bắt taxi về
nhà họ Kiểu nhé.”
Anh ta vừa cầm điện thoại di động vừa đi
nhanh về phía xe của mình, nói nhanh như thể
đang thực sự bận rộn.
Kiều Bích Ngọc đứng tại chỗ, nhìn bộ dáng
đang vội vàng của anh ta, cảm thấy tên này đang
lén lút giấu cô làm chuyện gì đó.
Lục Khánh Nam nhanh chóng lên xe, đóng
sầm cửa lại.
Anh ta chột dạ liếc nhìn Kiều Bích Ngọc bên
ngoài cửa kính xe, thở dài, rồi nhấn nút trả lời
điện thoại.
“Cao Minh, lúc trước anh nói có người ghi
hận Kiều Bích Ngọc vì đã tấn công cô ấy, bây giờ
tôi đã có manh mối, tôi đoán đó có thể là Lê Yến
Nhi.”
Anh ta cầm điện thoại giải thích cho đối
phương một cách logic nhất có thể: “Cô ta che
giấu rất kỹ. Chuyện Diệp Tuyết đâm người lần
này cũng là do Lê Yến Nhi khiêu khích sau lưng.
Cô ta sẽ không tự mình ra tay, thủ đoạn mượn
đao giết người này cũng khá hay, tôi định cho
người điều tra cô ta thật kỹ.”
“Cậu đã cho người điều tra chưa?”
Lục Khánh Nam cầm điện thoại, giọng điệu
có chút kinh ngạc, sau đó có chút thương tiếc,
rốt cuộc phát hiện mới vừa rồi bị người cắt đứt,
ngây ngốc hỏi: “Vậy bây giờ tôi cần làm gì?”
Giọng người đàn ông ở đầu bên kia trầm
xuống, do dự một hồi, mới hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Cô ấy là Kiều Bích Ngọc.
Lục Khánh Nam khi nghe anh hỏi vậy, đột
nhiên trở nên thích thú: “Diệp Tuyết lái xe đâm
vào cô ấy, Kiều Bích Ngọc may mắn không bị
thương. Nhưng bạn của cô ấy Châu Mỹ Duy bị
thương một chút, điều này còn rắc rối hơn. Kiều
Bích Ngọc nghĩ thà rằng mình bị thương còn
hơn, hình như Bùi Hưng Nam còn mắng cô ấy.”
“Bùi Hưng Nam mắng cô ấy?” Người đàn
ông đầu dây bên kia đột nhiên ngắt lời.
“Thực ra tôi cũng không biết rõ lắm.”
Lục Khánh Nam hào hứng nói: “Bùi Hưng
Nam và Châu Mỹ Duy lúc trước có chút mập mờ,
cậu ta cũng chủ động can thiệp vào vụ tai nạn
giao thông này. Tôi đoán cậu ta đau lòng Châu
Mỹ Duy, sau đó trong cơn tức giận đã giận chó
đánh mèo lên Kiều Bích Ngọc.”
“Ồ” Quách Cao Minh ồ một tiếng không rõ
cảm xúc.
Giọng điệu này nghe có chút âm trầm, Lục
Khánh Nam sửng sốt, cảm thấy mình nói nhiều
rồi.
Cậu Lục thề rằng không cố ý lôi kéo Bùi
Hưng Nam vào, chỉ muốn nói cho Quách Cao
Minh một câu chuyện phiếm, kết quả không cẩn
thận hại người anh em nhà mình bị ghi hận.
Lục Khánh Nam trở nên thận trọng, hỏi một
câu hỏi an toàn: “Cậu định xử lí chuyện Diệp
Tuyết thế nào?”
“Bỏ tù.”
Bên kia điện thoại, Quách Cao Minh hờ hững
đáp lại hai chữ.
Lục Khánh Nam do dự: “Vừa rồi Kiều Bích
Ngọc đã nói với tôi rằng xử lí theo thủ tục pháp
luật, bảo tôi đừng can thiệp quá nhiều.”
Kiều Bích Ngọc khinh thường dùng thủ đoạn
bẩn thỉu để chèn ép chị em họ Diệp, bản thân
cũng cảm thấy vụ tai nạn giao thông này không
gây hậu quả nghiêm trọng, hơn nữa Diệp Tuyết
là bị người khác xúi giục nên không cần làm quá
mức.
“Nếu cậu tông xe, có lần đầu tiên sẽ có lần
thứ hai. Lần đầu tiên tránh được do may mắn.
Nếu lần thứ hai và lần thứ ba có xảy ra chuyện gì
thì cậu có chịu trách nhiệm cho tôi không?”
Giọng Quách Cao Minh lạnh lùng và quyết tuyệt.
Lục Khánh Nam nhíu mày, anh không biết
nên trả lời như thế nào.
Nếu lần này Diệp Tuyết lái xe thực sự tông
vào Kiều Bích Ngọc thì không ai chịu nổi trách
nhiệm.
Lục Khánh Nam nói với anh ta một số chỉ
tiết: “Bệnh viện xác định rằng Diệp Tuyết thực sự
bị bệnh tâm thần. Cô ta có thể được xử nhẹ.”
“Phải.”
Giọng Quách Cao Minh đầu bên kia trầm
trầm, dường như hoàn toàn không coi đây là vấn
đề, anh còn nói thêm một câu: “Đã bị tâm thần
thì nên nhốt vào bệnh viện tâm thần, vĩnh viễn
đừng đi ra.”
Cuộc gọi kết thúc.
Nhìn màn hình điện thoại đã bị ngắt, Lục
Khánh Nam cảm thấy có chút buồn bực không
rõ, duỗi tay ra chống vào sau xe.
Lục Khánh Nam thực sự nhân từ hơn Quách
Cao Minh và những người khác. Liệu có quá cực
đoan nếu giữ Diệp Tuyết trong bệnh viện tâm
thần suốt đời?
Quên đi, những chuyện do Quách Cao Minh
quyết định thì không thể thay đổi.
Lục Khánh Nam thở dài.
“Những người phụ nữ này không nên đi trêu
chọc Kiều Bích Ngọc.” Tự nhiên lại đi động đến
bảo bối nhà họ Quách.