Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 558: Anh trai, cứu em

 

“Một con mèo?”

“Có được từ đâu?”

Kiều Bích Ngọc thành thật trả lời: “Tự tới”

Vô duyên vô cớ lại đi truy hỏi chuyện của một con mèo, Lucy cũng tự cảm thấy mình có hơi ngu ngốc, còn không băng tìm một người sống hỏi rõ ràng còn hơn.

“Chúng ta vẫn nên đi tìm Quách Thanh Châu hỏi cho rõ ràng đi”

Lucy dời mông đi khỏi chiếc ghế ở trung tâm phòng giám sát, cô ta duỗi cái eo lười rồi ra hiệu: “Dẫn tôi đi nhìn Quách Thanh Châu một cái xem, lần này tôi phải đánh cô ta một trận xem thử xương cốt cô ta rốt cuộc là cứng tới đâu.”

Từ trước đến nay Lucy làm việc đều rất tùy ý, Kiều Bích Ngọc đang lo lắng cho đứa con trai mất tích nhà mình, cô ta vậy mà còn nói muốn tìm Quách Thanh Châu đánh nhau.

“Cô có thể đáng tin hơn một chút được không”

Kiều Bích Ngọc không ngừng tự nói với chính mình, sốt ruột sẽ hỏng việc, phải bình tĩnh lại bình tĩnh lại, nhưng thấy thái độ rề rà của Luey thì thật sự không thể nào yên tâm được.

“Yên tâm đi, chỉ cần không phải là loại người thần kinh biến thái như Quách Thanh Châu bắt bọn chúng đi thì đại khái cũng chỉ ôm bọn chúng đi một chút thôi, hai con trai cô là báu vật của nhà họ Quách, đổi với người khác mà nói thì chỉ là phiền toái mà thôi”

Ôm hai đứa chất trai bảo bối của nhà họ Quách đi không hề có bất cứ chỗ lợi nào. Cho dù đứa nhỏ có thể bình an trở về thì chắc chắn đối phương cũng sẽ bị nhà họ Quách hung hăng báo thù, thù hãn cả đời, nếu như đứa nhỏ có bất cứ tổn thương nào, vậy thì cũng không cần phải nói nữa, nhà họ Quách sẽ bất chấp tất cả Chỉ cần là loại người hơi thông minh một tí thì không ai sẽ tự làm ra loại hành vi tương đương với việc tự sát này.

Điều Lucy nghĩ mãi vẫn không hiểu chính là động cơ gây án của hung thủ, ngoại trừ loại người thần kinh có vấn đề như Quách Thanh Châu không thể nhìn theo cách của người bình thường ra thì còn có ai muốn ôm hai đứa nhỏ song sinh của nhà họ Quách đi chứ.

“Có thể là vừa vặn lại gặp thêm một kẻ biến thái nữa” Lucy lầm bầm lầu bầu.

Kiều Bích Ngọc dấn Lucy quay lại biệt thự uyến như.

Lúc này đã là 3 giờ 15 phút rạng sáng, gió đêm lành lạnh ẩm ướt thổi qua làm người ta phải nổi da gà.

“Để tôi vào bên trong nói chuyện cùng Quách Thanh Châu một lát”

Lục Khánh Nam thấy điệu bộ của Kiều Bích Ngọc và Lucy hung ác như thế, anh ta cũng rất nôn nóng muốn biết hai đứa nhỏ đang ở đâu, nếu như Quách Thanh Châu thật sự biết việc gì đó, vậy thì chỉ cần giống như bình thường nói chuyện đàng hoàng với cô ấy thì cô ấy sẽ nói ra sự thật, không cần phải bày ra trận thế hung hãng như vậy.

“Anh đi vào còn chưa đủ để cạy hàm răng của cô ta ra đâu” Lucy hoàn toàn không khách khí mà châm chọc anh ta.

Bởi vì ông cụ Quách đã ra lệnh cho toàn bộ người nhà họ Quách toàn lực phối hợp với Lucy nên rất nhanh mấy người làm của nhà họ Quách đã khiêng mười hai mặt kính tới đây, mặt kính rộng nửa mét cao hai mét, hợp lại với nhau hình thành một tấm kính mười hai mặt, bao vây Quách Thanh Châu lại bên trong.

“Để làm gì?” Kiều Bích Ngọc đứng bên cạnh hỏi cô ta.

Lucy đắc ý chỉ vào đó nó: “Ép cô ta ra ngoài”

Cô ta, chính là đang ám chỉ một Quách Thanh Châu khác.

Luey bảo tất cả mọi người rời khỏi phòng, bao gồm cả mấy bảo tiêu mà lúc trước được sắp xếp để canh giữ Quách Thanh Châu đều phải ra ngoài, sau đó cô ta tắt toàn bộ đèn đi, chỉ một thoáng, trong phòng đã trở nên yên tĩnh đến lạ.

Đến cả nhưng bóng đèn chiếu sáng ngoài hành lang cũng bị tắt đi hết, hai người Kiều Bích Ngọc và Lucy đứng bên ngoài phòng, đứng im trong bóng đêm quan sát động tĩnh, Lục Khánh Nam và ông cụ Quách cũng đi đến một căn phòng khác để theo dõi camera.

Chỉ một lát sau, Lucy liền nhẹ nhàng giơ tay ra vỗ ‘bộp’ một tiếng, mở chùm đèn le lói ở giữa phòng lên.

Ánh sáng màu đỏ mông lung như ánh hoàng hôn tràn ngập trong phòng.

Ánh đèn đỏ của chùm đèn giữa phòng phản chiếu một khuôn mặt người đầy quỷ dị lên mười hai tấm gương, ánh lên sắc mặt có vẻ hơi âm trầm của Quách Thanh Châu làm người ta có hơi sợ hãi.

Mà bốn phía vẫn yên tĩnh như cũ.

Quách Thanh Châu bị mười hai tấm kính bao quanh hình như là rất sợ hãi, thân thể co rúm của cô ta đang run lẩy bẩy, bởi vì đột nhiên có ánh sáng chiếu vào nên cô ta mở mắt ra, liếc thấy ánh đèn đỏ như máu thì biểu tình trên mặt càng thêm hoảng sợ bất an.

Cô ta lại ngẩng đầu lên lần nữa, liền chính diện nhìn vào một tấm gương lớn, mà cô ta ở trong tấm kính cũng là cùng một khuôn mặt đó, cô ta giống như đã nhập thần nhìn chăm chú vào nó.

Ngay sau đó, cô ta chậm rãi vươn đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bản thân mình bên trên mặt kính lạnh như băng, nhưng đầu ngón tay cũng rụt lại rất nhanh.

Đùng”

Đồng thời, những người đã được Lucy dặn dò từ trước cũng bắt đầu ra sức gõ trống ‘bộp bộp bộp bộp bộp bộp’ hoảng loạn không có bất kì một tiết tấu nào.

Loại âm thanh giống trống trận làm lòng người hoảng sợ này vang lên từng hồi từng hồi, gầm gừ trực tiếp đánh vào lòng người, tim gan giống như cũng muốn nhảy ra ngoài vì hoảng sợ.

Quấy nhiễu làm cho Quách Thanh Châu lại lộ ra biểu tình hoảng sợ không yên ổn, hai tay cô ta bắt đầu ôm tai, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt đau đớn ‘không cần, không cần, cô ta thấp giọng lầm bầm cầu xin tha thứ.

Bọn Lục Khánh Nam đứng ở phòng bên kia nhìn cảnh này mà rất không đành lòng, nhưng lại không nén nổi sự tò mò mà gắt gao nhìn chằm chằm.

Việc này không nghỉ ngờ gì chính là đang ngược đãi tinh thần Quách Thanh Châu.

“Anh, anh..” Quách Thanh Châu bắt đầu khóc lên, trong miệng cũng lầm bầm lầu bầu.

“Anh, em sợ quá”

Kiều Bích Ngọc đứng canh giữ ở bên ngoài, mặc dù cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt của Quách Thanh Châu lúc này nhưng cũng nghe thấy được âm thanh run rẩy của cô ta, giống như đã bị ép tới đường cùng, sợ hãi bất lực, hơn nữa không ngờ rằng cô ta lại tín nhiệm và ỷ lại vào Quách Cao Minh như vậy, ngay lúc cô ta sợ hãi nhất vẫn luôn mồm gọi anh.

“Giúp em, giúp em với”

Quách Thanh Châu gắt gao nhắm chặt mắt lại, tay chân đều đang run rẩy, giống như cô ta đang sợ thứ gì đó nên cơ thể đều cuộn lại thành một cục, trái tim cô ta nương theo tiếng gố trống đó mà không được yên ổn, vừa khóc rống vừa cầu cứu.

Kiều Bích Ngọc đã từng nghe được câu ‘giúp em này, Quách Thanh Châu đích thân gọi điện thoại nội bộ cho cô, vừa khóc vừa nói ‘chị dâu, giúp em”

Trong lòng Kiều Bích Ngọc dâng lên cảm giác không đành lòng, cô quay đầu nhìn về phía Lucy, ý bảo cô ta đừng cho người gõ trống như thế nữa.

“Tại sao cô lại không chịu nghe lời!”

Mà lúc này giọng nói của Quách Thanh Châu lại đột nhiên trở nên giận dữ, đầy bén nhọn.

“Tôi đã từng nói với cô, không có người nào sẽ giúp cô đâu, loại người vô dụng giống như cô sẽ không có ai thích, cũng sẽ không có ai muốn giúp đỡ cô”

Khuôn mặt Quách Thanh Châu trong kính biến thành dữ thơn, phẩn nộ trách cứ.

Cô ta chậm rãi đứng thẳng cơ thể dậy, nhìn thẳng vào ‘mình’ trong gương.

“Không phải, anh sẽ giúp tôi” Một giây sau Quách Thanh Châu gấp gáp đến độ hốc mắt cũng ầng ậng nước.

“Anh sẽ không giúp cô!”

Mà biểu tình của một Quách Thanh Châu khác trong gương lại trở nên tàn bạo, cô ta tức giận rống lớn lên.

“Không phải, không phải”

“Những kẻ khốn nạn đó làm tổn thương anh đều là do tôi bảo vệ anh ấy, cô thật vô dụng!”

“Không phải a a a”

“Cô ba nhà họ Quách ăn cắp con dấu của anh, lẽ nào bà ta không đáng chết sao! Anh đã nói không thích Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy chơi cùng nhau, tôi cũng đã đuổi Châu Mỹ Duy đi Kiều Bích Ngọc không chịu nghe lời, ngay từ lẽ nào không đúng sao! Đều là vì lúc bắt đầu chúng ta đã phải đuổi cô ta đi, cô †a làm hại cho anh bị bệnh, tôi không thích hai đứa trẻ kia”

Ông cụ Quách ngồi trong phòng theo dõi tận mắt nhìn thấy một màn Quách Thanh Châu tự nói tự giận trong màn hình, ông cụ khiếp sợ đến nổi cả người đều sững sờ.

Loại chuyện mà ông cụ sống hơn nửa đời người nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ được nhìn thấy này vậy mà lại xảy ra trên người trong nhà mình.

Thanh Châu, con bé thật sự đã làm ra nhiều ‘sai lầm như vậy.

Mà đồng thời, Bùi Hưng Nam từ khiếp sợ biến thành tức giận khôn nguôi, đôi tay cũng gắt gao nắm đấm lại.

Giang Mỹ Linh vô cùng kinh ngạc, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Mẹ vẫn luôn đánh “Bởi vì dáng vẻ của cô làm người khác chán ghét”

“Người anh trai thích nhất là tôi.”

“Tôi ghét mẹ nhất, tôi tận mắt nhìn thấy bà ta ngủ trên giường cùng người đàn ông khác, bà ta lén lút cho anh trai uống thuốc ngủ rồi dùng dây thừng trói anh trai lại, là tôi lén lút dùng thùng rác tráo vào nên anh mới không bị bắt đi”

“Tôi muốn đẩy mẹ vào trong hồ sen, tôi rất muốn kình thấy dáng vẻ vùng vẫy chết đuối của bà ta, nhưng anh lại nói là không thể”

Biểu tình trên mặt Quách Thanh Châu rất nghiêm túc, cô ta nhìn vào trong gương, vươn tay làm một động tác im lặng trên môi rồi nói: “Xuyt, anh trai nói là không thể nói cho người khác biết được.”

“Cái đồ vô dụng như cô, cô mà nói cho Kiều Bích Ngọc thì anh trai sẽ không cần chúng ta nữa”

“Chị dâu không phải là người khác” Cô ta lại bị dọa sắp khóc.

Ánh mắt Quách Thanh Châu trở nên thô bạo hung ác, cô ta nói: “Không được, không được gọi cô ta là chị dâu, không phải là chị dâu!” cô ta hình như không thể khống chế được mình nữa mà đột nhiên nảy sinh ý nghĩ độc ác đẩy vỡ tấm gương cao hai mét trước mặt này, ầm một tiếng, tấm gương nứt ra thành từng mảnh nhỏ.

Ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu chiếu lên vô số mảnh gương vỡ trên sàn nhà, hiện lên vô số Quách Thanh Châu, vô số động tác của Quách Thanh Châu, vô số biểu tình của Quách Thanh Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK