Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701: Đừng cắn tôi

Bóng đêm dần dần buông xuống. Ngay vào lúc Kiều Bích Ngọc bắt đầu buồn ngủ, mãng xà mở mắt, thè ra chiếc lưỡi màu đỏ.

Mãng xà bò dọc theo thân cây, chuyển động vô cùng chậm chạp, lại gần Kiều Bích Ngọc từng chút từng chút một.

Kiều Bích Ngọc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác trong không khí xuất hiện mùi tanh. Không hiểu tại sao trên đầu cô lại nổi da gà, dường như có cái gì đó ươn ướt, lành lạnh đang xích lại gần khuôn mặt của cô.

Kiều Bích Ngọc mở mắt ra, sợ hãi đến mức choáng váng.

Ở ngay trước mắt của cô đột nhiên xuất hiện đầu của một con rắn to.

Đầu con rắn rất to, hình tam giác. Trên lớp da rắn màu xanh sắm có những điểm lốm đốm màu đen, đôi mắt màu vàng xanh lá, lưỡi rần thè ra.

Cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, tay chân cứng ngắc.

Con rắn này còn lớn hơn đầu của cô. Đầu rắn xích lại gần, quấn từng vòng từng vòng lên cơ thể của cô. Cảm giác lành lạnh, mềm mềm.

Trong giây phút này, Kiều Bích Ngọc như bùng nổ, nỗi sợ hãi chưa từng có trước đây làm cho cô dùng hết sức hét lên thật to.

‘Aaaa!”

Mãng xà bị tiếng kêu của cô kích thích, đột nhiên quấn lại thật chặt. Kiều Bích Ngọc bị quấn đến mức hô hấp khó chịu.

Mong muốn sống sót làm cô giãy dụa theo bản năng. Cô giơ tay lên chạm vào quyền trượng gỗ, rút ra thật mạnh rồi dùng quyền trượng đâm thật mạnh vào trong da thịt con rắn. Rắn bị quyền trượng ghim ở trên thân cây, vì quá đau đớn nên buông lỏng Kiều Bích Ngọc ra, thân rằn lắc lư thật mạnh.

Kiều Bích Ngọc không có đủ sức, quyền trượng chỉ đâm một chút xíu vào trong vỏ cây, nhanh chóng bị mãng xà hất xuống đất, mà lúc này mãng xà cũng rơi xuống khỏi cây vì vùng vẫy quá mạnh, vang lên tiếng “ầm ầm”.

Hổ trắng ở dưới cây lập tức nhào lên cắn xé điên cuồng, đánh nhau với mãng xà Kiều Bích Ngọc vẫn chưa hết hoảng sợ, nhìn hổ rắn đánh nhau kịch liệt ở bên dưới cây.

Mãng xà và hổ trảng đánh nhau một hồi lại đụng vào cây lớn, Kiều Bích Ngọc hoảng hốt, trượt chân ngã xuống, may mà bùn đen không cứng, mông cô đập xuống nền đất.

Đêm khuya yên tĩnh, trăng tròn đỏ như máu treo trên cao, ánh trăng nhuộm đỏ cả ngọn núi Cô vội vàng đứng lên, đầu tiên nhặt quyền trượng còn dính máu rẳn lên, núp vào trong một góc, không biết phải chạy đi đâu.

Lúc này, hổ trắng và mãng xà đánh nhau ầmï. Mãng xà quất đuôi dài đến, Kiều Bích Ngọc đang cầm quyền trượng không biết phải làm sao, sợ hãi muốn cách hai con thú lớn xa một chút.

Nhưng tốc độ của mãng xà còn nhanh hơn, nó giật nảy lên, dường như rất sợ tiếp xúc phải ánh sáng do quyền trượng phát ra, đuôi rắn đột nhiên co lại.

Nhân lúc này, hổ trắng cần mãng xà một cái thật mạnh. Mãng xà ngay lập tức sử dụng sát chiêu của nó, quấn từng vòng từng vòng trên người hổ trắng, hai bên đều đang vùng vẫy giấy chết.

Kiều Bích Ngọc hít sâu một hơi, giơ quyền trượng phát sáng lên cao, nhanh chóng suy nghĩ tìm con đường thích hợp nhất để chạy trốn.

Ở bên còn lại, hố trắng đã rơi xuống thế hạ phong, da con mãng xà này quá dai, hổ trắng cắn mãi không xuyên qua được, còn mãng xà thì đã quấn hổ trắng từng vòng từng vòng, quấn chặt thật lâu, muốn siết chết hổ trắng.

Kiều Bích Ngọc không nhịn được nhìn sang bên phía hai con thú lớn một chút, tai đã nghe thấy tiếng xương hổ trảng gấy “rắc rắc” do bị mãng xà siết chặt. Hổ trắng cố gắng thoát ra, nhưng không làm nên chuyện gì, hổ trằng bị quấn càng ngày càng suy yếu, bất lực, miệng hổ cũng há ra thật to, nó sắp phải chết.

Dường như con hổ trắng này rất khôn, mắt nó nhìn thẳng về phía Kiều Bích Ngọc, đau khổ cố gắng, mắt nó đầy nước mắt giống như là đang cầu cứu.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi xúc động.

“Tao không biết phải cứu mày như thế nào” Cô nghĩ thầm như vậy.

€ó lẽ con hổ trắng này thật sự chưa đến lúc chết, trong đầu của Kiều Bích Ngọc đột nhiên vang lên một tiếng “đinh”, có một giọng nói truyền đến, không biết là tiếng gì, nhưng cô lại hiểu rất rõ: “Dùng quyên trượng của cô”.

Hổ trắng bên kia đã thoi thóp, như ma xui quỷ khiến, Kiều Bích Ngọc ném quyền trượng trên tay về phía hổ trắng.

Ngay vào lúc này, dường như mãng xà bị vật gì đó nóng rực chạm vào, thân rắn giật nảy, vội vàng buông lỏng hổ trắng ra, rời xa quyền trượng đang phát sáng ở trên mặt đất.

Hổ trằng yếu ớt năm thở ở trên mặt đất rồi nhanh chóng khôi phục lại, gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng co bốn chân lên chạy đi.

Nó dùng răng nanh cần quyền trượng lên, đi về phía Kiều Bích Ngọc, ném quyền trượng đến trước mặt cô.

Cô lập tức nhặt lên che ở trước người, không đợi cô lấy lại tinh thần, hổi trăng cản cổ áo Kiều Bích Ngọc, ném cô lên không trung, rơi xuống lưng nó.

Sau lưng là mãng xà đang điên cuồng đuổi theo, hổ trắng cố hết sức chạy.

Kiều Bích Ngọc nằm rạp trên lưng hổ, tốc độ chạy rất nhanh, cô theo bản năng nằm lấy lông hổ trắng, đầu óc ngơ ngác, mãi một lúc sau, tỉnh táo lại mới nhận ra mình đang bị một con hổ trắng cống trên lưng, không khống chết nổi, thét lên: “A”

Đang xảy ra chuyện gì vậy!

Vào lúc đang chạy, gió rất mạnh thổi qua gương mặt của cô, tóc dài bay bay. Khi bị hổ trắng ném ở trên mặt đất, Kiều Bích Ngọc vẫn còn rất hoang mang.

Hổ trắng bị trọng thương, chạy cả đường đã hao hết sức lực, vô cùng mệt mỏi. Nó thở phì phò, thi thoảng quay đầu lại liếm vết thương trên người, đó là những vết thương do mãng xà siết.

Ngọn núi này vào ban đêm vẫn không lạnh, trên bầu trời đen là trăng tròn màu đỏ máu, cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

Ở đây tràn ngập bầu không khí yên tĩnh, ấm áp, vô cùng thoải mái dễ chịu, làm cho vạn vật bình tĩnh lại. Tất cả cảnh tượng ở đây không hề phù hợp với cảnh tượng chém giết hung tàn kịch liệt khi nấy của mãng xà và hố trắng.

Đẳng sau vẻ yên lặng này lại có một nỗi ham muốn giết chóc điên cuồng đang ngo ngoe kêu gào.

Kiều Bích Ngọc âm thầm hít sâu một hơi, ố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, tay phải nằm thật chặt quyền trượng, đây là vũ khí duy nhất của cô.

Hổ träng đột nhiên quay đầu, gào lên với cô Dường như là đang cảnh cáo cô “… Tao cũng coi như đã cứu mày một mạng, con rắn kia mới là kẻ thù chung của chúng ta. Đừng, đừng cắn tao”

Kiều Bích Ngọc dùng giọng điệu thuyết phục nói một mình, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ cô lại không dám chạy, sợ kích thích con hổ trắng này, may là hổ trằng chỉ gào thét với cô chứ không có ý định nhào tới căn cô.

Thấy hố trắng quay đầu không để ý tới mình, Kiều Bích Ngọc thoáng nhích mông một chút, muốn cách thật xa con hổ trắng này. Hổ trắng lại lập tức gầm nhẹ, cảnh cáo cô, không cho phép di động.

Chỉ cần Kiều Bích Ngọc trung thực không làm gì, con hổ trằng lại tiếp tục liếm lông và vết thương.

Kiều Bích Ngọc cảm giác như mình đang làm con tin.

Hiện tại cô đang rất chật vật, bụng trống trơn, lại vừa đói vừa mệt. Cả người lôi thôi, mặt mũi tràn đầy bùn tro rơm rạ, như một tên dã nhân tự sinh tự diệt.

Cô ngẩng đầu nhìn về nơi xa, dường như nơi đó đang ẩn chứa niềm hi vọng của cô, cô có thể trông thấy thác nước lớn ở đãng xa, thác nước lớn đổ xuống “âm thanh khác.

Hổ trắng dẫn cô tới một nơi khá cao trên núi, ẩn nấp giữa nhiều rừng cây, đã bỏ rơi mãng xà, tạm thời an toàn.

Cô sợ hãi một đêm, ôm chặt quyền trượng, lông của hổ trắng vào trong đêm đen như thế này dễ thấy. Kiều Bích Ngọc rất lo sợ nhưng thực sự đã quá mệt mỏi, mí mắt dần dần đóng lại, trong đầu luôn luôn lo lằng hố trắng sẽ ăn tươi nuốt sống cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK