Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 512: Sinh bệnh, vợ chồng tình thâm

 

“Anh, anh mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh” Giọng nói trầm thấp đè nén tiếng nức nở, như là cầu xin.

Nhìn Châu Mỹ Duy cúi thấp đầu, quay người đi vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.

Bùi Hưng Nam đứng yên tại chỗ, tay phải nắm chặt chìa khoá nhà, yên lặng nhìn cô, thẳng đến lúc cửa phòng đóng lại, trong mắt anh mới hiện lên một tia ảm đạm.

Căn biệt thự trang nhã rộng hơn 200 mét vuông này rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc, tích tắc chuyển động.

Từ trước đến nay Bùi Hưng Nam luôn là người thông minh tài giỏi, chưa bao giờ anh mờ mịt như.

bây giờ, anh đứng đờ ra ở đấy, mặc cho thời gian trôi qua bên tai. Lòng anh mệt mỏi, không muốn suy nghĩ đến bất cứ vấn đề gì nữa Anh không muốn đi Trên mặt lộ ra chút chua xót, anh cúi đầu nhìn thoáng qua chìa khoá trên tay mình.

Anh cố ý bước đi thật khẽ, đến chỗ tủ trước nhà, lúc này mới đem chìa khoá nhẹ nhàng đặt xuống Dáng vẻ tao nhã tuấn tú của anh bước ra khỏi phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại…

Cô gái trên giường ngủ rất không yên ổn, luôn trở mình trằn trọc, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, dường như là gặp ác mộng, bộ dạng rất không thoải mái.

Tâm trạng Châu Mỹ Duy rất thấp, có lẽ vì tâm trạng không tốt, nên ngủ cũng không ngon.

Tuy nhiên, một lúc sau có thể trông thấy mặt cô dần dần ửng đỏ, từ chỗ tóc đen trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập.

Một bàn tay to, lạnh lẽo che lên trán, muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.

Bị sốt rồi “Tại sao anh… Sao anh vẫn còn ở đây?” Châu Mỹ Duy vẫn ngủ mơ màng, đầu óc vẫn đang trì trệ, vừa mở mắt liền thấy trên đầu mình khuôn mặt dịu dàng quen thuộc, lúc đầu cô có chút do dự, sau đó lại lảng tránh.

Bùi Hưng Nam vốn dĩ muốn trực tiếp rời đi, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ.

Bùi Hưng Nam không trả lời cô, thần sắc ngược lại rất nghiêm túc, anh lập tức quay người, lục tung mấy bộ quần áo trong tủ, giọng điệu có chút vội vàng: “…Mặc quần áo vào đi, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện” Đầu Châu Mỹ Duy nặng trịch, vô thức kháng cự, đưa tay đẩy anh, nhưng cô đang phát sốt, cả người yếu ớt, không có sức lực: “Bệnh viện nào..

Tôi không đi, tôi không muốn đi..” “ Châu Mỹ Duy, nghe lời” Giọng Bùi Hưng Nam có chút cứng rắn, cúi xuống, trực tiếp đem chăn trên người cô xốc lên, mặc áo khoác vào cho cô, muốn kéo cô rời giường. Nhưng Châu Mỹ Duy giống như đang chơi trò trẻ con, näm lỳ ở trên giường, sống chết không chịu rời đi   “ Tại sao tôi phải nghe lời anh… tại sao anh luôn muốn tôi nghe lời chứ…” Đại não cô như bị lửa thiêu đốt, mơ hồ hét lên.

“ Các người đừng tưởng tôi dễ bắt nạt. Tôi cũng sẽ tức giận” Cả người cô năm lỳ trên giường, hai tay ôm u, miệng tức giận nói.

Rất ít khi thấy cô có bộ dáng bốc đồng như vậy, cũng chỉ có lúc Châu Mỹ Duy sinh bệnh, ý thức không rõ ràng, cô mới có thể tùy hứng như vậy.

Bùi Hưng Nam nhìn bộ dáng này của cô, vừa tức vừa buồn cười, anh tới gần cô, có thể cảm nhận được cỗ hơi nóng từ thân thể Châu Mỹ Duy †oả ra.

Bùi Hưng Nam lo lắng, anh không nghĩ thêm nhiều, khom người, trực tiếp ôm người trên giường lên.

Cô gái trong ngực toàn thân nóng bừng, nhưng cô vẫn giấy dụa vung vẩy hai tay, móng tay thậm chí còn vẩy tới cái cổ trắng ngần của anh.

Nhìn xem, cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, móng vuốt vẫn là rất sắc nhọn.

Có thể bởi vì phản kháng không hiệu quả, toàn thân lại không có lực, cô chỉ giấy dụa vặn vẹo vài cái, liền không giảng co nữa, chính mình lại bắt đầu buồn ngủ.

Bùi Hưng Nam cẩn thận ôm cô ngồi vào ghế lái phụ, thắt giây an toàn cho cô.

Lại bám vào tai cô, dịu dàng khuyên nhủ “…Rất nhanh sẽ tới bệnh viện” Châu Mỹ Duy nhắm mắt lại, khuôn mặt vì phát sốt mà đỏ bừng, môi có chút khô ráo tái nhợt, thấy vẻ mặt vì bệnh mà suy yếu của cô, Bùi Hưng Nam hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc của mình, sau đó đạp chân ga. Xe vững vàng, nhanh chóng hướng bệnh viện chạy tới.

Quãng đường ngắn ngủi này lại khiến anh cảm thấy rất căng thẳng, hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Chỉ biết chăm sóc người khác, lại không quan tâm đến bản thân mình.

“…Châu Mỹ Duy ngốc này” Đến bệnh viện, Bùi Hưng Nam tìm một người bạn, mở một phòng bệnh VIP cho cô. Vẻ mặt anh gấp gáp, cả người nóng rực: “Cô ấy đang mang thai…”   ng nóng như lửa đốt, ôm chặt cô gái Vị bác sĩ nghe xong cũng có chút khẩn trương: “ Cô ấy mang thai, vậy tôi sẽ cho cô ấy kiểm tra thêm. Hiện tại cô ấy mang thai được bao nhiêu tuần?” Bùi Hưng Nam bị hỏi, không cách nào trả lời được.

Anh không biết.

Anh không quan tâm đến cái thai của cô.

Người bạn bác sĩ thấy biểu hiện của anh có.

chút kì lạ, cũng không hỏi thêm, trực tiếp sắp xếp phòng bệnh cho anh, lại vỗ vỗ vai anh: “Không cần quá lo lảng, chị dâu không có chuyện gì đâu.

Trong giai đoạn đầu của thai kỳ, sức sống của em bé rất ngoan cường. Sẽ không có di chứng gì đâu, đừng nghĩ nhiều” Bùi Hưng Nam hướng anh ta gật đầu: “Cảm ơn.

Anh một mực canh giữ bên giường bệnh, nhìn Châu Mỹ Duy hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt cực kỳ suy yếu. Kỳ thực tố chất thân thể Châu Mỹ Duy không tốt như Kiều Bảo Ngọc, cho nên bây giờ chỉ cần thoáng bị bệnh, thoạt nhìn cả người liên mềm nhũn, không có tinh thần * Châu Mỹ Duy..” Anh thấp giọng gọi tên cô.

Bùi Hưng Nam ánh mắt chăm chú, dịu dàng nhìn khuôn mặt suy yếu nhợt nhạt của cô, bỗng nhiên nhận ra chính anh không phải là một người chồng tốt.. Càng không có khả năng trở thành một người cha tốt.

“Châu Mỹ Duy, em kết hôn với anh… Em không có trèo cao, là do anh quá ích kỷ… Bùi Hưng Nam cúi đầu thì thầm một mình, đôi con ngươi sâu thẩm, đảm chìm trong đoạn ký ức chán nản đó.

“Em là một cô gái tốt, có thể khiến những người xung quanh cảm thấy thoải mái, tự tại, sẽ ân cần chăm sóc người khác, nguyện ý nhân nhượng. Ngay cả một tên khốn khiếp như anh, nhiều lần bắt nạt em..”

“ Là anh hại chết anh trai mình, thế nhưng  anh chưa bao giờ dám nói ra sự thật với ba mẹ” Giọng nói dịu dàng của anh vừa thấp vừa nhẹ, tâm anh tích tụ quá nhiều điều, cũng chưa từng nói ra với ai. “ Anh là một kẻ hèn nhát” Anh cúi đầu, cứ như vậy ngồi bên giường, yên lặng mặc. thời gian dần trôi qua.

Trên giường bệnh trắng toát, Châu Mỹ Duy.

chậm rãi mở mắt ra, hai mắt nàng trong trẻo, rõ ràng là đã tỉnh được một khoảng thời gian ngắn.

Cô lắng lặng nhìn về phía đầu giường, anh cúi đầu, mái tóc đen nhánh xoã xuống, khuôn mặt tuấn tú có chút cô đơn.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một Bùi Hưng Nam tỉnh thần sa sút như vậy.

Ngày thường Bùi Hưng Nam luôn tỏ ra điềm tĩnh tự tin, còn thích giở trò bắt nạt, trêu chọc cô có lẽ, đây mới là con người thật của anh.

Bỗng nhiên có một loại cảm giác, như thể anh đã vắt kiệt hết sức lực của mình, cố gắng ngụy trang bản thân. Dù là đối mặt với những người thân thiết nhất trong gia định mình, anh vẫn phải cố gắng mỉm cười đeo lên lớp mặt nạ, vất vả chèo   chống những sự hoà hợp giả tạo kia. Hy sinh chính mình, đoạt lấy hạnh phúc cho người khác Đúng lúc này, một cô y tá gõ cửa phòng đi vào, Châu Mỹ Duy hoảng sợ vội vàng nhắm mắt lại.

“ Anh Nam, anh không cần quá lo lẳng, vợ anh đã hạ sốt, em bé cũng rất khoẻ mạnh” Y tá mỉm cười nói, lại đưa cho anh mấy tờ giấy kiểm tra.

Mặt Bùi Hưng Nam không có biểu cảm gì, nhận lấy giấy tờ, sau đó gật gật đầu với cô y tá Phòng bệnh lại trở về yên tính, Bùi Hưng Nam ngồi trên ghế bên cạnh giường, anh nghiêng người nghiêm túc nhìn giấy kiếm tra trên tay.

Châu Mỹ Duy lần nữa lén lút mở mắt ra nhìn về phía anh.

Không biết anh đang nghĩ gì, cứ ngẩn người, ngơ ngác nhìn ảnh siêu âm B của em bé.

Bùi Hưng Nam cũng mong chờ đứa con của bọn họ chứ? Châu Mỹ Duy rất muốn đích thân nói cho anh biết, cho dù cô không phải một cô gái khôn khéo tài giỏi, cũng không thông minh, nhưng bất luận có chuyện gì xảy ra cô đều nguyện ý sát cánh cùng anh, cùng anh chịu đựng.

Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi cả thân thể và tinh thần của anh, cô cảm thấy rất đau lòng.

Đã yêu là yêu, không màng hơn thua, cô có thế chờ anh, đồng hành cùng anh.

Ba giờ chiều, Kiều Bích Ngọc vui vẻ chạy tới tìm Châu Mỹ Duy, nhưng lại trống không.

“.„. Có phải anh đuổi Mỹ Duy đi rồi không?” Kiều Bích Ngọc tức giận đấm vào ngực Quách Cao Minh.

Nhìn thấy trong phòng không một bóng người, điện thoại cho Châu Mỹ Duy lại tắt máy, liền giận chó đánh mèo, trực tiếp đổ lên đầu Quách Cao Minh. Anh là người đáng nghỉ nhất, bởi vì mấy ngày gần đây, buổi tối anh rất quái gở.

Quách Cao Minh lưng cõng oan ức, cũng không lên tiếng giải thích.

Với anh mà nói, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

“…Nếu ở đây đã không có bữa tối, vậy về sau em không cần chạy tới nữa” Giọng Quách Cao.

Minh rất trầm, không nghe ra vui hay tức giận.

Hôm nay, Lục Khánh Nam đặc biệt chạy tới đây ăn ké, anh ta đã tìm kiếm từng phòng một trong căn nhà rộng 200 mét vuông này, sau đó hướng mọi người tuyên bố: “ Châu Mỹ Duy có thể là đột nhiên có việc gấp nên đã đi ra ngoài, trong phòng bếp… Nguyên liệu nấu ăn đều đã mua xong”   * Có khi nào Luey đột nhiên mang cô ấy ra ngoài không?” Kiều Bích Ngọc theo bản năng thốt lên.

Gần đây Lucy dường như đem chỗ này biến thành tổ ấm của mình. Một ngày ba bữa mỗi ngày phải ăn ở đây ít nhất một lần.

Quách Cao Minh đưa mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu: “ Em cùng Lucy rất thân thiết sao?” “Em? Không phải cô ấy đang làm việc ở công 1y của anh sao? Nhân viên của anh, anh hỏi em làm gì?” Kiều Bích Ngọc chột dạ, không dám nói quá rõ ràng, vịt chết còn mạnh miệng, quyết định cứ nói dối như vậy cho qua.

“ A… Hoá ra Châu Mỹ Duy đang ở bệnh viện” Lục Khánh Nam đột nhiên kinh ngạc hét to một tiếng.

Kiều Bích Ngọc cùng Quách Cao Minh quay đầu nhìn anh ta, Kiều Bảo Nhỉ sốt sảng vội vàng đi qua: “ Có chuyện gì vậy? Sao lại ở bệnh viện?” Trong đầu lập tức tưởng tượng ra cảnh Châu Mỹ Duy bị bắt cóc, cùng đủ loại tình huống bất trắc khác.

Trên mặt Lục Khánh Nam ngược lại không có chút lo lắng nào.

Anh ta đem điện thoại di động cho cô xem, trên màn hình điện thoại hiển thị một cuộc trò chuyện phiếm trên facebook, đó là lũ bạn heo bạn chó của Lục Khánh Nam, một người trong số đó là bác sĩ. Người bạn bác sĩ kia ở trong nói nói vài câu, bảo Bùi Hưng Nam mang theo vợ tới bệnh viện.

Chỉ là sốt nhẹ thôi, sau hai lần truyền dịch đã hạ sốt” Kiều Bích Ngọc nhìn tình hình này, lẩm bẩm: “ Là sốt nhẹ thôi, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Còn tưởng là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lục Khánh Nam nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, hỏi một câu: “ Tại sao Châu Mỹ Duy lại tự nhiên phát sốt?” Kiều Bích Ngọc vẻ mặt đầy giận dữ, đi qua trừng anh ta: “ Sao anh không hỏi tên khốn Bùi   Hưng Nam kia sao lại trùng hợp đến mức đem Châu Mỹ Duy vào bệnh viện? Nhân lúc chúng ta đi vắng liền ra tay, đúng là hèn hạ vô sỈ!”

“ Quên đi, chuyện vợ chồng nhà người ta. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, không nên quan tâm nhiều như vậy” “ Không lẽ tôi còn phải trơ mắt nhìn anh ta lôi kéo Châu Mỹ Duy đi phá thai à..” “ Thật ra trong lòng Bùi Hưng Nam cũng không nố bỏ..” Lục Khánh Nam không dám đi nói lung tung chuyện riêng của người anh em mình.

“ Dù sao cô cũng đừng hi vọng bọn họ sẽ thực sự ly hôn. Khuyên giải không khuyên rời đi, Kiều Bích Ngọc, cô không thể độc ác như vậy được!” Quách Cao Minh một mực không nói lời nào, bỗng nhiên nhìn Lục Khánh Nam với ánh mắt lạnh lùng.

“… Vừa rồi tôi không nói muốn bọn họ ly hôn.” Kiều Bích Ngọc bị anh ta nói như vậy, trong người liền có chút buồn bực, lại ủy khuất, dù sao cô cũng làm nhiều chuyện như vậy, có thế là do cô quá xen vào chuyện của người khác.

Quách Cao Minh cau mày, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, có chút mạnh mẽ: “… Em muốn ăn gì, về nhà đầu bếp nấu cho” Anh dường như có chút tức giận, tựa như muốn kéo luôn Kiều Bích Ngọc đi Khó có được một lần Kiều Bích Ngọc ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Rầm một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng lại.

Phải một lúc lâu sau, Lục Khánh Nam mới lấy lại tinh thần, có phải anh ta nói sai rồi không? Anh sao có thể quên mất Quách Cao Minh đặc biệt bao che khuyết điểm chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK