Chương 146: Cãi nhau, đành phải ở chỗ này bảo vệ em
Thành phố càng phồn hoa, lòng người lại
càng giả dối, sinh sống trong một thành phố như
vậy, vì cuộc sống mà con người ta luôn không
nói thật, mang theo vẻ mặt đạo đức giả.
Giữa người với người cất giấu nhiều kiêng
ky, tâm cơ… Rất mệt mỏi.
“Kiều Bích Ngọc, mình cảm thấy giữa cậu và
Quách Cao Minh không cần giữ loại thái độ hèn
mọn đó… Anh ấy thật sự thích cậu.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Châu Mỹ Duy lái
xe đưa Kiều Bích Ngọc đến chỗ trung tâm chăm
sóc sức khỏe sinh sản để làm sinh kiểm, xe vừa
mới dừng lại, Châu Mỹ Duy đã quay đầu nhìn
thoáng qua cô gái đang ngồi trên ghế lái phụ,
trực tiếp nói ra.
Kiều Bích Ngọc có chút không tập trung, bởi
vì cô còn đang suy nghĩ, hôm nay là tết đoan
ngọ, cô có nên về nhà họ Quách hay không.
Nghe thấy Châu Mỹ Duy đột nhiên nói “Anh
ấy thật sự thích cậu” Kiều Bích Ngọc hơi ngây
người.
“Làm ơn đi, mới sáng sớm đừng nói những
lời buồn nôn như thế chứ.”
Mặt Kiều Bích Ngọc ngây ra, mở cửa xe đi ra
ngoài, trời sinh cô không có tế bào lãng mạn.
“Mình muốn nói, cậu và anh ấy ở bên nhau
rất xứng đôi.” Châu Mỹ Duy cảm thấy Kiều Bích
Ngọc đang né tránh vấn đề này, cô ấy quyết định
giảng giải lý lẽ với cô.
“Quách Cao Minh lăn lộn trên thương
trường, toàn bộ tập đoàn cũng không có mấy
người đối xử thực tình, cộng thêm xuất thân của
anh ấy, từ nhỏ đã phải trải qua cuộc sống mệt
mỏi hơn những người bạn bè cùng trang lứa, cho
nên mình cảm thấy cậu…”
“Châu Mỹ Duy, chẳng phải cậu nói, hôm nay
nhất định cậu phải đến công ty đưa báo cáo à…
Cậu có thể đi được rồi đấy.
Kiểu Bích Ngọc không muốn nghe cô ấy nói
tiếp, rất không có lương tâm đuổi cô ấy di.
Châu Mỹ Duy ngồi trên ghế lái, tức giận
trừng mắt nhìn cô: “Qua cầu rút ván!”
Dùng xong là ném đi, thật đúng là không có
lương tâm.
Chẳng qua lúc này Châu Mỹ Duy thật đúng
là vội, hôm qua, vốn dĩ cô ấy xin phép công ty
nghỉ để đi xem mắt, nghỉ mất một ngày. Hôm nay
cô ấy nhất định phải quay về công ty làm việc,
nếu không, Quan Doanh nhất định sẽ bêu xấu cô
ấy, tung tin này nọ, đến lúc đó rất dễ mất việc.
Châu Mỹ Duy rất phiền muộn nhìn Kiều Bích
Ngọc đang nhíu mày ngoài cửa sổ xe, nửa gục
đầu xuống, giống như đang thất thần suy nghĩ gì
đó, dáng vẻ này có chút ngốc nghếch.
Cô gái chết bầm này, có phải lại bắt đầu lơ
mơ rồi không.
Sau cùng, Châu Mỹ Duy gõ lên cửa sổ xe ra
hiệu, dặn dò một câu.
“Hiện tại bà đây phải đi làm việc nuôi sống
chính mình, mình không được người ta nuôi như
cậu… Cậu có ý kiến gì thì trực tiếp đến làm phiền
ông xã của cậu đi, anh ấy sẵn lòng ở cùng cậu.”
“Làm sao cậu biết chứ?” Vẻ mặt của Kiều
Bích Ngọc có chút khó chịu.
Bước chân đi lên cầu thang hơi dừng lại,
quay đầu nhìn cô bạn tốt đang ngồi trong xe, có
phần cảm thán: “Châu Mỹ Duy à, mình phát hiện
ra cậu rất thích hợp làm bảo mẫu đấy, chúng
mình còn chưa đến trung niên đâu, sao cậu lại
như mẹ già thế.”
“Kiều Bích Ngọc, cậu nhìn sang bên tay trái
đi.”
Châu Mỹ Duy giận dữ, thật đúng là chơi
nhầm bạn, cô ấy bỏ lại một câu tiếp theo, sau đó
lập tức lái xe rời đi.
Cái tai họa này vẫn nên để lại cho đại thần
có thể gánh vác được đi, một kẻ phàm phu tục
tử như cô ấy, không cùng cấp bậc với bọn họ.
Kiều Bích Ngọc nhíu mày, nhìn bóng dáng
chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Quay về phía bên trái… Trong lúc nhất thời
cả người cô căng cứng, tròng mắt hơi trợn to,
sao anh lại ở chỗ này?
Người đàn ông đứng ở lối vào trung tâm
chăm sóc sức khỏe sinh sản, sau lưng anh tựa
vào bức tường màu trắng, nghiêng người, ánh
mắt anh lằng lặng nhìn về phía cô.
Sáng sớm 7 giờ, bởi vì Châu Mỹ Duy phải đi
làm, cho nên bọn họ đến hơi sớm, thời gian này,
trong bệnh viện có hơi vắng vẻ.
Chẳng qua tia nắng ban mai chiếu xuống,
thỉnh thoảng trong trung tâm chăm sóc sức khỏe
sinh sản truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh,
mang theo sức sống.
Kiều Bích Ngọc không nói gì, vẻ mặt bình
tĩnh, cứ như thế đi vào trong.
Quách Cao Minh cũng không lên tiếng, ngay
tại lúc cô đi qua bên cạnh anh, anh rất tự nhiên
đuổi theo bước chân của cô, đi đến bên cạnh cô.
Cảm giác này có phần quỷ dị, nhưng bọn họ,
ai cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên
tĩnh này.
Từng bước từng bước đi vào thang máy, đại
sảnh của nơi này vang lên tiếng bước chân của
bọn họ đang xen vào nhau, nghe qua lại vô hình
có xíu cảm giác an tâm.