Hai mắt sáng lên, Tống Tử Uyên nói: "Hóa ra là Phù Nguyệt à, nhưng vừa rồi ta không để ý đến cô. Được lắm, được lắm, hai vị mỹ nữ, hôm nay xem ra là một ngày may mắn của ta rồi”.
“Nếu ngươi nghĩ thì vậy thì ta mừng rồi”, Phù Nguyệt cười ranh mãnh, sau đó chỉ vào Dương Hạo nói: “Chỉ cần có thể giết hắn, thì sẽ có được ta và sư tỷ Tô Nhã”.
Khóe miệng Dương Hạo không khỏi giật giật, nói thế chẳng phải sẽ khiến Tống Tử Uyên nổi máu gà lên sao?
Tống Tử Uyên liếc nhìn Dương Hạo khinh thường nói: "Hắn? Không phải uy hiếp đâu. Phù Nguyệt, xem đi, chỉ sau ba chiêu là ta có thể có được cô rồi”.
Nói đến đây, thân ảnh Tống Tử Uyên biến mất tại chỗ, khi hắn xuất hiện trở lại thì đã đứng trước mặt Dương Hạo rồi. Khí thế mạnh mẽ đã đánh bại khí thế trước đó của Dương Hạo.
“Ùng!”, ánh sáng vàng rực rỡ phát ra, rồi một đạo kiếm quang màu vàng rơi về phía đỉnh đầu của Dương Hạo. Tốc độ rất nhanh, nhanh đến đáng kinh ngạc.
Ngay lúc khí thế của Dương Hạo bị phá, vẻ mặt cậu trở nên hơi ngưng trọng. Bóng hình của cậu phóng ra gần ngay lúc ánh kiếm vàng rơi xuống, trong nháy mắt tránh được đòn đánh hiểm ác.
“Hả?”, Tống Tử Uyên kinh ngạc, sau đó vẻ mặt đột nhiên lạnh hơn một chút.
“Chết đi!”, hắn chặt xuống, sau đó ánh kiếm màu vàng kim bắn ra từ trong đầu ngón tay, chém ngang hông Dương Hạo.
Đúng lúc này, Dương Hạo duỗi tay ra sau lưng, Hỏa Nha Kiếm trong chốc lát liền ra khỏi vỏ. Thời điểm kiếm ra, kiếm khí vô hình tăng lên.
“Giết!”, một chữ “giết”, ma ý liền vọt ra, khí tức sát phạt cùng huyết khí bao trùm Tống Tử Uyên.
“Bùm!”, mũi kiếm đối đầu với kiếm quang, kiếm quang mạnh mẽ trực tiếp vỡ tan, thân thể Dương Hạo cũng bị đánh lùi lại ba bước. Tiếp chiêu này, hai bên coi như ngang hàng với nhau.
Tuy nhiên, Dương Hạo biết mình đã lợi dụng binh khí. Nếu vẫn là thanh kiếm sắt lúc trước, có lẽ dưới chiêu này cậu sẽ bị thương nặng.
“Ngươi là ai?”, sau hai chiêu, sắc mặt Tống Tử Uyên trở nên lạnh lùng vô cùng. Hắn nhìn Dương Hạo, sát khí gần như ngưng tụ thành một thể.
"Haha!”, một tiếng cười quyến rũ vang lên, Phù Nguyệt chẳng hề kiêng dè, nói: "Tống Tử Uyên sư huynh, xem ra ngươi đã xuất hai chiêu rồi, còn một chiêu nữa thôi!"
“Hừ hừ!”, Tống Tử Uyên lạnh lùng liếc nhìn Phù Nguyệt, hắn hiển nhiên biết Phù Nguyệt đang cố ý chọc giận hắn. Nhưng không cần kích đểu thế hắn cũng đã điên máu lắm rồi.
"Hắn để cho ta. Lục Tiêu Hải, ngươi dẫn người đi giết hai tên tiểu tử kia, bắt lấy Phù Nguyệt và Tô Nhã. Nhớ kỹ, đừng làm hai mĩ nữ bị thương”, Tống Tử Uyên chỉ vào Dương Hạo, rồi chỉ vào một tên cảnh giới Ngân Linh bước bốn nói.
“Đã hiểu!”, người đàn ông được lệnh, sau đó nhanh chóng dẫn đám người vây lấy Phù Nguyệt và Tô Nhã, cùng bốn người khác đi giết Tô Khanh và Đỗ Diệu.
Tô Khanh tuy khó chịu, nhưng trong mắt lại đầy ý chí chiến đấu. Về phần Đỗ Diệu kia, lúc này sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt hắn đảo quanh liên tục, sẵn sàng thoát khỏi nơi thị phi này bất cứ lúc nào.
Khi Dương Hạo nhìn thấy đám người đang đi về phía Tô Nhã và những người khác, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười. Dám đối đầu với Phù Nguyệt chả khác nào tìm đường chết, cô ta rất đáng sợ.