Liên Thiên xoa khuôn mặt cô ấy, quay đầu lại nói với Dương Hạo: “Đại trượng phu phải cầm đao kiếm chiến đấu khi cần, nếu hôm nay ra nhìn sư đệ của mình bị người khác bắt nạt mà không giúp, vậy Liên Thiên ta còn mặt mũi nào sống ở đời nữa?”
Dương Hạo cảm thấy rất vui vì những lời của Liên Thiên, như Hướng Ninh Phong đã nói, sư huynh Liên Thiên quả đúng là nhân tài, nhưng hôm nay y không cần bất kỳ ai giúp cả.
Y nói: “Sư huynh Liên Thiên, huynh không tin sư đệ à?”
“Ta...”, Liên Thiên vừa định nói gì nhưng bị Dương Hạo giơ tay lên ngăn lại.
Dương Hạo nói: “Như Tịch Quân đã nói, nếu ta không đánh lại thì huynh giúp cũng không muộn, nhưng đệ nghĩ trường hợp này sẽ không xảy ra đâu”.
Nói rồi y quay đầu đi, ý chí chiến đầu ngùn ngụt.
Đồng thời bên cạnh cũng có một luồng chiến ý bùng phát, Dương Hạo quay lại nhìn hòa thượng Tự Tại hỏi: “Lẽ nào ngươi không sợ dẫn lửa thiêu thân sao? Ta chẳng có ích lợi gì với ngươi cả”.
“A Di Đà Phật”, hòa thượng Tự Tại chắp tay hai lại niệm một câu Phật hiệu, cười nói: “Nói thật nhé, tiểu hòa thượng ta nhìn thấy được nhân quả của bản thân, nhân quả nói cho ta biết phải làm bạn với ngươi, không thể đối đầu với ngươi”.
“Nhân quả?”, Dương Hạo không khỏi nhíu mày, hai chữ nhân quả này rất vi diệu, bao hàm ý nghĩa rất sâu xa, y vẫn không tin tiểu hòa thượng có thể cảm nhận được nhân quả của mình.
Nhưng y cũng không hiểu rốt cuộc tiểu hòa thượng muốn làm gì? Y bèn nói: “Muốn giúp thì ngươi đừng có mà làm vướng bận đấy”.
“Tất nhiên rồi”, hòa thượng Tự Tại mỉm cười gật đầu, sau đó lùi về sau mấy bước.
Cách đó khá xa, người đàn ông áo đen thấy hòa thượng Tự Tại và Dương Hạo tựa lại gần như thế, đôi mắt cũng lóe lên tia sáng.
“Tự Tại, đệ chắc chắn mình đã sẵn sàng? Nếu chưa, ta khuyên đệ vẫn nên đợi một lúc thì tốt hơn”, người đàn ông áo đen nói.
Hòa thượng Tự Tại thấy người kia nói thế cũng ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Sư huynh Thập Bát, đệ đã không đợi được nữa, đã nhiều năm như thế, cũng đến lúc đòi lại mạng sống của ba trăm người gia tộc đệ rồi”.
Nói rồi hòa thượng Tự Tại xoay người lại, phật khí trên người hắn bỗng chốc biến mất, cả người toát ra tà khí ngút trời.
Sắc mặt hắn cũng trở nên giận dữ và hung hãn hơn nói: “Sơn Lam, hôm nay ngươi nhất định phải chết, năm mươi năm rồi, ta đã đợi ngày này năm mươi năm rồi”.
Sơn Lam Thiên Quân đang định ra tay đánh Dương Hạo bỗng nhíu mày, xoay người lại nhìn hòa thượng Tự Tại, lộ ra vẻ nghiêm túc.
Ông ta lướt nhìn vị Thiên Quân bí ẩn áo đen đó, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè.