Mục lục
Ma Tôn - Dương Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không phải cậu tiêu tán linh lực kia đi, e rằng toàn thân đã tan nát, tu vi đã mất hết rồi.





Nhìn Du Phi, Dương Hạo thờ ơ nói: "Họ Du hết lần này đến lần khác muốn giết đệ tử họ Dương tao, chẳng lẽ là do họ Dương tao dễ bắt nạt sao?"





“Haha!”, Du Phi cười nhẹ: “Dương Hạo, mạng của ngươi cũng lớn thật đấy. Lục Uy sư huynh không giết ngươi, thì nay ta sẽ lấy mạng ngươi".





Du Phi cười khẩy một tiếng, lại nói: "Bắt nạt nhà họ Dương ngươi thì sao? Dương Thanh Thanh không tệ, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt. Về phần các ngươi, để lại tên Dương Hâm thôi, còn lại chết hết".





Vốn dĩ Du Phi đã định tiễn tất cả huynh muội nhà họ Dương lên đường, nếu không phải lệnh của hai người kia truyền xuống thì hắn đã không buông tha cho bất kì ai rồi.





"Được lắm! Được lắm!", Dương Hạo híp mắt, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng rộng.





Cậu nói: "Cho dù hôm nay có người của Chấp Pháp đường đi chăng nữa, thì các ngươi cũng đừng hòng sống sót. Cái chết là con đường duy nhất của các người. Tất cả đều phải chết, không ai có thể trốn thoát".





Cậu vừa dứt lời, một ma ý cuồng bạo lao ra khỏi cơ thể cậu. Ma ý lấp đầy lồng ngực. Trong mắt Dương Hạo như có tia máu phun ra.





“Giết!”, Du Phi ra lệnh, lập tức vây quanh đám người Dương Hạo rồi rút binh khí ra, sát khí kinh người.





“Dừng lại!”, ngay khi hai bên chuẩn bị ra tay, một tiếng quát vang lên, sau đó bóng dáng của Tô Nhã lại xuất hiện trước mặt mọi người.





"Du Phi, nếu các ngươi lại gây chuyện, đừng trách ta vô tình. Cho dù Lục Uy có ở đây, ta cũng sẽ thi hành theo đúng môn quy, phế tu vi của các ngươi".





Nghe được lời nói của Tô Nhã, ánh mắt Du Phi bỗng trở nên u ám khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng kia. Tô Nhã này đã hơn một lần làm hỏng việc tốt của mình.





Nếu không có sự xuất hiện của cô lần trước, Dương Hạo đã chết từ lâu.





Sau một lúc im lặng, Du Phi nháy mắt với đám người, sau đó tất cả đệ tử nhà họ Du hạ vũ khí, lui về phía sau.





Hôm nay Lục Uy không có ở đây, thực lực và thân phận của Tô Nhã đều lù lù ở đó, nên hắn phải nuốt cục tức này xuống.





Đúng lúc này, Dương Hạo đột nhiên tiến lên một bước: "Tô Nhã sư tỷ, huynh muội Dương Hạo ta cảm ơn ý tốt của tỷ. Chỉ là chuyện hôm nay, sư tỷ không cần xen vào".





Nói xong, Dương Hạo vươn tay chỉ vào Du Phi, nói: "Du Phi, ta, Dương Hạo, dẫn các huynh đệ họ Dương thách đấu sinh tử ở chiến đài Sinh Tử với tất cả con cháu nhà họ Du, làm một phen trống mái, ngươi có dám không?"





Nghe được lời nói của Dương Hạo, Tô Nhã hoàn toàn sững sờ. Cô ấy thầm mắng Dương Hạo là ngu ngốc, cô ấy đã giúp cậu giải vây thế mà cậu còn muốn lao đầu vào chỗ chết. Chiến đài Sinh Tử, một khi đã lên thì chỉ có một bên sống sót.





Họ Du có hơn bốn mươi người, còn người họ Dương thì chỉ có bảy người. Trong hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ chịu chết thì còn có thể làm gì?



Không chỉ Tô Nhã, mà ngay cả huynh muội Dương Hoành cũng choáng váng. Lão đại của họ không phải là người bộp chộp, nhưng sao lần này lại bốc đồng đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK