Mục lục
Ma Tôn - Dương Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thần Võ, sao con có thể ăn đồ của anh chứ?”, giọng điệu mang theo sự phẫn nộ, người đàn ông nhìn đứa bé với vẻ nghiêm khắc, khiến cho nó sợ hãi không thôi.





“Đại ca Thần Trạch!”, Dương Hạo đứng dậy bước về phía người đàn ông mặt đen, lên tiếng nói: “Đại ca Thần Trạch, không phải ta đã nói với huynh rồi à, việc gì phải nghiêm khắc với nó như vậy, hiện giờ nó còn nhỏ, chính là lúc cần sự yêu thương. Ấu thơ là quãng thời gian mà người ta trân quý nhất, Thần Võ cũng như vậy”.





Thần Trạch nhìn vào ánh mắt của Dương Hạo, trong lòng đột nhiên trống rỗng, không nhịn được chuyển tầm mắt đi.





Anh ta thở dài nói: “Không như vậy thì sao nó có thể cảm nhận được sự khó khăn của thế gian. Ta rèn luyện nó từ nhỏ, điều đó sẽ tốt hơn cho sự trưởng thành của nó về sau. Dương Hạo, đệ chưa làm bố, sẽ không biết được nỗi khổ của bố con bọn ta, đệ không hiểu”.





“Không hiểu?”, Dương Hạo khẽ cười, sau đó nói: “Ta không hiểu được nỗi khổ cực của bố con hai người. Hơn nữa, ta càng không hiểu với tu vi ở cảnh giới Tử Phủ nguyên trì của huynh thì tại sao phải ẩn nấp tại thôn xóm trong núi sâu, cam tâm làm một thợ săn như vậy”.





“Còn nữa, ta càng không hiểu được tại sao hai cánh tay của huynh lại đứt đi. Là kẻ nào chặt đứt hai cánh tay của huynh, có tu vi ra sao?”





Mấy câu này của Dương Hạo lập tức khiến cho Thần Trạch biến sắc. Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Dương Hạo, mấp máy miệng nhưng lại chẳng thể nói lên lời.





Sau một hồi lâu, anh ta mới căng thẳng nói: “Sao ngươi biết được tu vi của ta? Ngươi, ngươi là ai, là bọn họ cử ngươi tới sao?”





Trong mắt lộ ra nỗi căm hận nồng đậm, anh ta không đợi Dương Hạo lên tiếng giải thích đã lập tức đứng chắn ngay trước người Thần Võ. Anh ta gầm lên với sắc mặt dữ tợn: “Bố con chúng tôi đã như vậy rồi, mấy người vẫn còn muốn sao nữa? Lẽ nào mấy người thật sự không sợ bị trời phạt sao?”





Dương Hạo nhìn Thần Trạch, khẽ lắc đầu nói: “Huynh sai rồi. Nếu như ta muốn gây bất lợi cho huynh thì huynh căn bản sẽ không có bất cứ cơ hội gì”.





Y ngồi trở lại ghế, nói với giọng bình thản: “Đợi sau khi cảm xúc của huynh ổn định trở lại thì lại tới tìm ta nói chuyện sau!”





Thần Trạch thở gấp, trên mặt mang theo vẻ phẫn nộ, trong đôi mắt ngập tràn thù hận, tơ máu chằng chịt bên trong.





“Bố ơi! Bố! Bố đừng doạ Thần Võ, đừng mà!”, giọng nói của Thần Võ vang lên, giọng nói nghẹn ngào đó khiến cho Thần Trạch nhanh chóng tỉnh táo.





Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn con trai của mình, ôn hoà lên tiếng: “Thần Võ, con ra ngoài chơi đi, bố với anh Dương Hạo của con có chuyện cần nói”.





“Vâng”, Thần Võ liếc nhìn Dương Hạo, sau đó quay đầu chạy ra bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK