Chỉ cần nhìn thoáng qua, Dương Hạo có thể thấy được mảnh thi thể kia chắc chắn không phải là xác người. Đây là cơ thể của một loại sinh vật, mạnh hơn con người rất nhiều.
“Keng!”, Tàng Dực Kiếm xuất khỏi vỏ, chém mạnh vào mảnh thi thể đó.
“Đinh!”, sau một tiếng vang giòn tan, Dương Hạo bàng hoàng phát hiện ra Tàng Dực Kiếm của mình không để lại bất kỳ vết sẹo nào trên mảnh thi thể, một chút cũng không có.
"Thật là một thi thể cứng rắn. Cho dù là cấp độ Thiên Quân, nếu như không vận dụng năng lượng chống lại Tàng Dực Kiếm thì cũng sẽ bị thương. Nhưng thi thể này rõ ràng không có sinh khí, nhưng vẫn có thể chặn được nhát kiếm của mình, thật đáng sợ”, Dương Hạo không khỏi hít sâu một hơi, sau đó vung tay một cái, đưa thi thể đó vào trong nhẫn không gian của mình.
Trong nháy mắt đã qua mấy tháng, đến thế giới này gần nửa năm, Dương Hạo cũng không thu được bao nhiêu. Tuy nhiên, y lại tìm thấy hơn một chục mảnh xác chết, tất cả đều giống với mảnh trước đó.
Khoanh chân trên một ngọn đồi, xung quanh là tinh thạch Thuần Dương hạ phẩm, bố trí trận pháp xung quanh, Dương Hạo bắt đầu khôi phục năng lượng bị tiêu hao.
Sau vài giờ, y mở mắt ra, trong mắt y có một tia sáng.
“Vụt!”, với một cái phất tay, khoảng hơn chục mảnh xác bay tới trước mặt y. Hơn mười mảnh xác chết này, mảnh lớn dài vài mét, những mảnh nhỏ dài vài thước, nhưng chúng không thể tạo thành một cơ thể hoàn chỉnh.
Một động tác vươn tay, Dương Hạo nắm lấy một mảnh hình tròn. Mảnh này chính là đầu của sinh vật không phải con người này.
Đỉnh đầu có gai ngắn, mắt trũng xuống, nhãn cầu màu đen tuyền. Đôi tai của nó lớn hơn một chút so với tai của con người, và miệng có đầy những chiếc răng sắc nhọn.
Dương Hạo đã thử một lần dùng ngón tay chạm vào những chiếc răng này, y bàng hoàng phát hiện ngón tay mình đã bị rách. Cơ thể tương đương với cấp Thiên Quân nhưng lại bị cắt ra dễ dàng như đậu phụ. Những chiếc răng này thực quá đáng sợ.
“Là sinh vật gì vậy?”, y sờ sờ cái đầu trong tay, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Ầm!”, tiếng động cực lớn đột nhiên truyền đến bên tai, Dương Hạo lập tức đứng lên, trong mắt lóe lên hai luồng sáng mãnh liệt.
“Bụp!”, y phất tay thu lại hết tinh thạch Thuần Dương dưới đất, hóa giải trận pháp, cơ thể y xẹt qua như một hư ảnh, lao xuống một sơn cốc dài và hẹp.
Ngay khi y đến gần sơn cốc, y cảm thấy một loạt tử khí, còn có một luồng đạo khí thanh thuần vô tận đang tỏa ra bốn xung quanh.
“Đạo khí mạnh quá, lẽ nào có Thiên Quân chết trong sơn cốc này?”, Dương Hạo thầm nói, tốc độ càng nhanh.