“Tầng thứ bảy là tiểu đội Sói Ác; tầng thứ sáu là tiểu đội Thiên Tinh; tầng thứ năm là tiểu đội Xích Diệm; tầng thứ tư là tiểu đội Không Nguyệt; tầng thứ ba là tiểu đội Chiến Thần; tầng thứ hai là tiểu đội Thanh Long, còn tầng thứ nhất chỉ có hai người, đệ tử chấp pháp Lôi Sùng Vân và Bắc Mang Xuyên – người đứng đầu trong đệ tử tinh anh”, Tôn Nham nói.
“Cảm ơn sư huynh đã chỉ dạy”, Dương Hạo cười nói.
Sau đó cậu xoay người đi xuống dưới dường như không để tâm đến lời cảnh báo của Tôn Nham.
“Dương Hạo”, Tôn Nham nhìn bóng lưng Dương Hạo, lòng khẽ run.
Nếu mình đã bị tiểu đội loại trừ thì tại sao không đi theo Dương Hạo? Tên này thô bạo, thực lực cũng khá đáng sợ, đi theo cạnh cậu ta có lẽ cũng giúp được rất nhiều cho con đường tu luyện của mình.
“Sư đệ Dương Hạo, khoan đã. Nếu đệ đã muốn đi xuống thì huynh đi cùng đệ, đệ thấy thế nào?”, Tôn Nham đuổi theo Dương Hạo nói.
Trong mắt Dương Hạo hiện lên vẻ ngạc nhiên, Tôn Nham biết bên dưới sẽ đối mặt với cái gì, nhưng anh ta vẫn đi theo. Xem ra tên này muốn trói chặt một chỗ với mình rồi.
Thêu hoa trên gấm thì dễ, tặng than trong tuyết mới khó. Kẻ thù của mình ở học viện Linh Không không ít, Tôn Nham vẫn chọn tu luyện cùng mình, xem ra có thể kết bạn với tên này.
Dương Hạo gật đầu cười nói: “Đã thế thì chúng ta cùng xuống dưới”.
Hai người cùng nhau đi xuống, một lúc sau là đến tầng thứ bảy. Vừa đến tầng thứ bảy, Dương Hạo đã nhìn thấy một bóng người đứng trên con đường đi ngang qua nơi tầng thứ bảy tu luyện đó.
Thấy có người đến, ánh mắt người kia lóe lên vẻ lạnh lùng, sát khí toát ra nhìn chằm chằm vào Dương Hạo và Tôn Nham, nếu hai người đi về hướng tầng thứ bảy thì e là người kia sẽ ra tay đánh ngay lập tức.
Cảm giác được sự thù địch và sát khí trên người đối phương, Dương Hạo lại không thèm để ý đến, tầng thứ bảy không phải là mục tiêu của cậu, cần gì phải quan tâm đến người này?
Nhưng Tôn Nham thì ngược lại, anh ta cứ như gặp phải kẻ thù lớn mà nhìn người kia, khí thế trên người cũng bắt đầu lan tràn. Nhưng đúng lúc này anh ta nhìn thấy dường như Dương Hạo không có ý định dừng lại ở tầng thứ bảy mà đi thẳng xuống tầng thứ sáu.
Sửng sốt một chốc, Tôn Nham lướt mắt nhìn người kia, sau đó đi theo Dương Hạo xuống dưới.
“Thú vị đấy, còn muốn đến tầng thứ sáu à?”, thanh niên đó thấy hai người đi xuống dưới cũng chỉ cười nhạo.
Hắn biết Dương Hạo, cũng biết cả Tôn Nham. Dương Hạo vừa nổi tiếng ở học viện Linh Không nhưng không ai thèm xem trọng cậu, tiểu đội Sói Ác bọn họ không phải là nơi đám người đó có thể so bì.
Tầng thứ sáu có linh khí gấp mười năm lần tầng mười một, linh khí mạnh mẽ lao đến khiến người ta cảm thấy thăng hoa, linh khí trong cơ thể cũng trở nên cực kỳ căng phồng.
Thấy Dương Hạo đứng lại, Tôn Nham cũng khẽ thở phào, nói thật bây giờ anh ta có hơi hối hận nhưng nếu đã chọn rồi thì phải tiếp tục đi xuống.
Tim cứ đập bình bịch, anh ta rất sợ Dương Hạo lại đi xuống tầng thứ năm. Mỗi một tiểu đội trong tháp Địa Linh đều là sự tồn tại đỉnh cao, hơn nữa có không ít đệ tử chấp pháp cũng ở trong mấy tiểu đội này, một khi không cẩn thận thì cũng có thể bỏ mạng tại đây.
“Tầng thứ sáu được đấy, cứ ở đây đi”, ngay khi tim Tôn Nham sắp nhảy ra ngoài, Dương Hạo đi thẳng đến lối ra vào căn phòng tu luyện ở tầng thứ sáu.
Ở ngay lối ra vào, có một người đang đứng đó, vốn dĩ Dương Hạo không định tu luyện ở tầng thứ sáu, nhưng sau khi nhìn thấy người kia cậu đã thay đổi ý định.