"Linh phẩm binh khí của chúng ta không thể phá vỡ phòng ngự của hắn, chẳng lẽ hắn đã tu luyện Kim Thân đến độ cảnh giới Tiên Thiên viên mãn rồi sao?"
vietwriter.vn
"Đừng sợ hắn. Chỉ là kẻ có hàng phòng ngự hơi mạnh chút thôi. Chúng ta không thể giết hắn, nhưng hắn cũng không thể đánh bại chúng ta”.
“Hừ!”, khóe miệng Dương Hạo khẽ nhếch lên, sau đó thân hình đột nhiên tăng tốc, một nắm đấm cuống gió đập vào tên đó.
vietwriter.vn
“Bùm!”, một âm thanh trầm đục phát ra, đầu vỡ vụn như dưa hấu, não bay xuống đất.
Tốc độ kinh hoàng, sức mạnh dữ dội. Đòn tấn công của cậu khiến những tu giả cảnh giới Tiên Thiên này không có thời gian để phản ứng. Sau đó là một vụ thảm sát kinh hoàng.
Cả một đội mười lăm người chết dưới nắm đấm của Dương Hạo trong mười nhịp thở. Dương Hạo người bê bết máu đứng trước đại sảnh bên trong phủ thành chủ như một sát thần.
“Bùm!”, sau khi giết nhiều người như vậy, cửa trong đại sảnh chậm rãi mở ra, sau đó một đoàn người xông ra, dùng lực lượng uy nghiêm khóa chặt Dương Hạo.
Một tên cảnh giới Kiếp Cảnh, ba tên cảnh giới Tử Phủ cấp nguyên anh, và sáu cảnh giới Tử Phủ cấp dưỡng anh. Mỗi người trong số mười người này đều là một tu giả cảnh giới Tử Phủ cực kỳ cường đại.
Phía sau đám người này còn có hai người trẻ tuổi, trong đó có một người Dương Hạo chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra. Người này không ai khác chính là đối thủ mà cậu gặp phải ở thành Thanh Viễn, La Vân.
“Lại là ngươi!”, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, Dương Hạo trực tiếp khóa chặt sát khí trên người La Vân. Sinh khí Đỗ Diệu suy yếu chắc chắn có liên quan đến La Vân.
“Là ngươi!”, La Vân nhìn thấy Dương Hạo, trong mắt đầy sát ý. Hắn chế nhạo: "Địa ngục không có cửa nhưng ngươi cứ thích tới, đã thế phủ thành chủ ta sẽ giúp ngươi toại nguyện”.
"Giúp ta? Chỉ dựa vào ngươi á?”, Dương Hạo cười lạnh, sau đó nói với những tu giả cảnh giới Tử Phủ: "Hay là, cùng chúng?"
"Hoặc là”, ánh mắt của cậu đảo qua, cuối cùng dừng ở trên người của La Thần Hi, cậu nói: "Hay là ngươi dựa vào hắn”.
"Tự phụ! Nếu ngươi giết người trong phủ thành chủ, ta sẽ bắt ngươi lại rồi phanh thây ngươi ra”, một tên cảnh giới Tử Phủ cấp nguyên anh trung niên nổi giận gầm lên một tiếng sau đó vọt tới chỗ Dương Hạo.
“La Tân, quay lại cho ta”, lúc này, La Thần Hi, người vẫn luôn im lặng, lên tiếng.
Gã nhếch mép, cười lạnh, nói: “Ngươi như thế là muốn chết đúng không, nếu đã thế thì sẽ có người ở phủ thành chủ quyết định vận mệnh cho ngươi”.
“La Thần Hi, nếu ngươi dám hành động, ta đảm bảo rằng mọi người trong phủ thành chủ của ngươi sẽ không còn sống để nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai đâu”, một giọng nói lãnh đạm vang lên, sau đó một người đàn ông cường tráng, có dâu quai nón và một công tử mặc áo trắng xuất hiện.
“Tông Lãng, Y Thắng Tuyết!”, nhìn thấy hai người này, lòng La Thần Hi không khỏi chùng xuống. Dương Hạo mang theo hai người này, đã vượt xa dự tính của gã.
“Hừ hừ!”, hừ lạnh một tiếng, gã nói: “Tông Lãng, ngươi có ý gì? Đem người đến phủ thành chủ ta chém giết, lại còn uy hiếp người ta, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động đến ngươi sao?”