“Vậy để Lục Uy chết oan uổng vậy sao?”
“Chết oan uổng thì cũng phải chịu thôi!”, Lưu Trần bất lực thở dài, sau đó xoay người đi vào sân.
Tuần Trung tức giận, nhưng Lưu Trần không ra tay thì hắn cũng không thể làm gì được. Nghĩ đến việc hôm đó hắn cúp đuôi bỏ chạy, lòng căm hận của hắn với Dương Hạo càng thêm sâu.
Hắn muốn trả thù cho Lục Uy nhất, thật ra không phải Lục Uy là đội phó của đội Thiên Tinh, mà có lẽ là do hắn căm hận Dương Hạo.
“Dương Hạo, ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Nếu chấp pháp đường và thầy Lưu Trần đều không muốn ra tay thì ta sẽ để tổ chức trọng tài giải quyết”.
Tuần Trung còn có một thân phận nữa là sát thủ của tổ chức trọng tài. Hơn nữa còn cao hơn Dương Hạo một cấp bậc, là sát thủ cấp vàng.
Tuần Trung có động tĩnh, Tống Sơn trong chấp pháp đường cũng vậy.
“Hừ! Tô Nhã, muội giúp hắn đến vậy thì sao huynh có thể để hắn sống được chứ?”, sắc mặt Tống Sơn trở nên vô cùng nham hiểm, sau đó hắn nói với người phía sau: “Từ Mặc, đệ thu xếp đi. Không thể làm lớn chuyện, đặc biệt không thể để lại bất kỳ dấu vết nào. Hiểu chưa?”
“Rõ thưa sư huynh!”, người phía sau liền rời đi.
Tuần Trung có động tĩnh, Tống Sơn cũng âm thầm xuất chiêu, hơn nữa kẻ thù của Dương Hạo đâu chỉ có hai người này.
Bạch Ngọc Hòa - một trong hai mươi giáo viên của học viện Linh Không, ông ta không phải là giáo viên của những đệ tử tinh anh, địa vị không bằng Lưu Trần, về thực lực cũng không mạnh bằng Lưu Trần, nhưng ông ta có một điều hơn Lưu Trần, đó là lá gan.
Sau cái chết của Lục Uy, Lưu Trần không lựa chọn báo thù Dương Hạo, bởi vì ông ta biết bản thân mình không bao giờ có thể chống lại hai lão già đứng sau lưng Dương Hạo, bất kể là thực lực hay địa vị đều không sánh kịp.
Trong lòng Bạch Ngọc Hòa không hề lo lắng gì, ông ta vào học viện Linh Không, hoàn toàn không quan tâm đến địa vị của giáo viên, mục đích của ông ta là một thứ trong học viện Linh Không.
"Nếu Dương Thị dám làm trái mệnh lệnh của công tử, tất cả mọi người đều đáng chết. Còn Dương Hạo, tôi muốn hắn chết đầu tiên”, bên trong phòng, khuôn mặt Bạch Ngọc Hòa tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
"Kẹt!", cửa vừa mở, hai thanh niên bước vào.
Bạch Ngọc Hòa liếc mắt nhìn hai người, sát khí trên mặt giảm bớt một chút, sau đó hỏi: "Sao rồi? Tìm thấy người của Dương Thị chưa?"
Hai người đó lắc đầu, người bên phải nói: "Đại nhân, Dương Thị dường như đã bốc hơi, chúng tôi không thể tìm thấy ở đâu. Huynh đệ Dương Thị đã không ra ngoài từ trận chiến mấy ngày trước, tên Dương Hạo đó cũng tu luyện trong tháp Địa Linh, không thấy xuất hiện”.
"Dương Hạo!", Bạch Ngọc Hòa híp mắt lại, sát khí lại tăng vọt lên, nhắc đến cái tên này khiến ông ta cảm thấy có chút nhục nhã.