“Đi thôi!”, Dương Hạo gật đầu. Có một cao thủ như Tông Lãng bên cạnh thì chẳng còn sợ gì nữa hết. Ai động đến Thủy Linh Lung và Đỗ Diệu đều phải trả giá đắt.
“Hừ!”, ba bóng người nhanh chóng chạy về phía xa.
vietwriter.vn
Tốc độ của Dương Hạo so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, bóng dáng của cậu xẹt qua hàng trăm mét không gian giống như dư ảnh, một hơi thở đi được một dặm.
Thần hành bộ của cậu đã đạt đến cấp Thiên Hành. Việc tăng cường thể chất và nâng cao cảnh giới đã cải thiện rất nhiều các phương pháp khác nhau của cậu.
Tuy nhiên, mặc dù tốc độ của cậu rất nhanh, Y Thắng Tuyết và Tông Lãng vẫn đi trước một bước. Tốc độ của hai người này vượt qua cậu. Ngay cả khi đã ở cấp độ Thiên Hành, cũng không cách nào so sánh được với bọn họ.
vietwriter.vn
Sau khi rời khỏi Thiên Quân Môn, Dương Hạo lao về một hướng. Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng đi theo.
“Đỗ Diệu, ngươi phải kiên trì đến cùng đấy, nếu ngươi chết, linh hồn của ta sẽ bị ảnh hưởng”, Dương Hạo lo lắng nói.
Có một điểm hạn chế của ma chú này, đó là kết nối linh hồn. Trong biển ý thức của Đỗ Diệu, có một nhánh linh hồn của Dương Hạo. Nếu linh hồn của Đỗ Diệu bị tiêu diệt, thì nhánh linh hồn đó của Dương Hạo cũng sẽ bị tiêu diệt.
Bây giờ, cậu cảm thấy linh hồn của Đỗ Diệu càng ngày càng yếu, hiển nhiên đã đến gần bờ vực của cái chết.
“Dương Hạo, phía trước là ranh giới của phủ thành chủ”, phía sau, giọng nói của Y Thắng Tuyết vang lên bên tai Dương Hạo, như muốn cố ý nhắc nhở cậu.
“Người hầu của ta ở đó”, Dương Hạo đứng trước tòa biệt thự rộng lớn của phủ đệ và chỉ vào một sảnh lớn trước mặt.
Sắc mặt ngưng tụ, sau đó trực tiếp lao thẳng về phía phủ đệ.
"Dừng lại! Ai dám", một nhóm thị vệ xuất hiện, và tiếng mắng mỏ vang lên từ miệng của nhóm người đó. Nhưng ngay sau đó, họ im bặt.
“Vù!”, một tia sáng chói mắt trở lại trên người Dương Hạo, kiếm thế uy nghiêm lập tức biến mất. Tám người, một kiếm chia thành mười sáu mảnh. Khí tức đẫm máu lập tức lan tràn trong phủ thành chủ.
Dương Hạo đầy sát khí, trong mắt hiện lên một đạo ma quang. Thân hình như một cái bóng, rồi lại lao về phía trước.
“Tên này điên rồi”, Tông Lãng nở nụ cười.
Hắn không quan tâm đến việc Dương Hạo giết những người trong phủ thành chủ. Giết thì sao? Chẳng lẽ La Thần Hi dám đối đầu trực diện với Thiên Quân Môn, có cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám.
"Tự phụ! Dám giết người trong phủ thành chủ ta, chết đi”, một tiếng gầm vang lên. Sau đó năng lượng cuồng bạo của huyết mạch chi lực lao tới.
“Bùm!”, huyết mạch chi lực hóa thành một cái rìu khổng lồ chém thẳng vào đỉnh đầu Dương Hạo.
Đôi mắt cậu khẽ nheo lại, trên mặt Dương Hạo lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nhìn tu giả cảnh giới Tiên Thiên đại thành xuất hiện. Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì nụ cười của cậu cũng toát lên vẻ lạnh lùng.
“Kiếm thế, ra!”, với ba chữ, kiếm lực uy nghiêm tuôn ra, sức mạnh vô hình lập tức xé nát chiếc rìu khổng lồ của đối phương thành từng mảnh, sau đó giết chết tu giả cảnh giới Tiên Thiên kia.