Mục lục
Ma Tôn - Dương Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư đệ, đệ tên gì?”, đúng lúc này giọng Liên Thiên vang lên trong đầu.





Dương Hạo ngẩng đầu lên nhìn Liên Thiên vừa an ủi Tịch Quân vừa nhìn mình đáp: “Ta tên Dương Hạo, nói ra thì ta là kẻ thù lớn của Thiên Quân Môn”.





“Kẻ thù?”, Liên Thiên sửng sốt, cảm thấy ngờ vực không thôi.





Dương Hạo lập tức kể lại sơ lược với Liên Thiên, sau đó Liên Thiên nói: “Đệ cũng bất đắc dĩ thôi, nếu không như thế, Thiên Quân Môn chắc chắn sẽ bị diệt môn, nói thẳng ra thì cả Thiên Quân Môn đều phải biết ơn đệ mới phải”.





“Không nói chuyện này nữa. Sư huynh, ta muốn hỏi huynh tại sao Tịch Minh Vũ lại nhốt huynh ở đây? Theo lý thì vạn cổ mộ huyệt này một ngàn năm mới mở một lần, sao ông ta lại nhốt huynh ở đây mấy chục năm trước vậy?”, nghĩ đến một thắc mắc, Dương Hạo hỏi.





“Thuyền Xuyên Không, Tịch Minh Vũ có một món bảo vật là thuyền Xuyên Không cấp Thuần Dương đỉnh cao. Món bảo vật đó vượt qua không gian, xuyên qua không gian hỗn loạn, sau khi ta bị ông ta bắt đi và phong ấn thì ông ta dẫn ta đến đây, sau đó nhốt lại”, Liên Thiên đáp.





“Nhưng cũng may trong thế giới này rất ghét tu giả Thiên Quân, một khi Thiên Quân xuất hiện sẽ có năng lượng trừng phạt đáng sợ giáng xuống, dù là Thiên Quân cũng có thể sẽ chết. Thế nên sau khi trói buộc ta ở đây vào lần đó, Tịch Minh Vũ đã chạy trốn, hơn nữa sau đó cũng không dám đến nữa, nếu không có thể ta đã bị tên nham hiểm này giết từ lâu rồi”.





Dương Hạo gật đầu xem như đã rõ, ánh mắt y lóe sáng, có bảo vật như thuyền Xuyên Không này thì cường giả như Tịch Minh Vũ sẽ rất mạnh, với thực lực hiện giờ của y tạm thời vẫn đừng nên chọc vào thì tốt hơn.





“Ầm!”, ngay khi hai người đang thầm trao đổi nói chuyện với nhau, một tiếng động kinh thiên động địa bỗng vang lên, sau đó tất cả huyệt mộ và bia mộ đều rung chuyển kịch liệt.





Sắc mặt mấy người Dương Hạo thay đổi, đều nhìn về phía phát ra tiếng động, Liên Thiên cũng thế.





“Rầm!”, mặt đất trong một ngàn dặm đều bị quang mang màu trắng này bao phủ, trung tâm ánh sáng đó một bóng người đang giơ cao cánh tay tận hưởng lễ rửa tội đại đạo tinh thuần.





“Sức mạnh đại đạo, tên Hưu Dương này thế mà đã trở thành Thiên Quân rồi”, hòa thượng Tự Tại không khỏi cảm thán, sau đó nhếch môi với Dương Hạo.





Dương Hạo gật đầu nói: “Đừng hối hận, ngươi tự biết rõ kết cục sẽ là gì. Đó là truyền thừa của Đại Đế, vị tiền bối trước đó cũng sẽ không để ngươi động vào”.


“Cũng đúng”, hòa thượng Tự Tại khẽ cười rồi nói: “Tên nhóc ngươi nhớ đấy, ngươi nợ tiểu hòa thượng ta một ơn nghĩa”.





“Ta sẽ nhớ”, Dương Hạo gật đầu nói: “Nếu ngày nào đó ngươi cần ta giúp, Dương Hạo nhất định sẽ giúp hết sức mình, dĩ nhiên đó nằm trong khả năng”.





Nghe xong câu trước tiểu hòa thượng còn cười tươi, nhưng nghe thêm câu sau của Dương Hạo, tiểu hòa thượng lại sầm mặt, ủ rũ.





“Bùm!”, một ảo ảnh xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó nhanh chóng ngưng tụ, chính là cường giả khổng lồ có sừng trên đầu đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK