Mục lục
Ma Tôn - Dương Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Tử Tiêu, Huyết Y, Vấn Đình Viêm, Sở Trần lần lượt lao ra ngoài, trên người đầy ác khí, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm trong đám người, nhưng lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Du Phi đâu nữa.





“Du Phi đâu?”, Dạ Tử Tiêu hung hăng đi tới trước mặt mấy tên đệ tử nội môn, chất vấn bọn họ.





Vài đệ tử nội môn không chịu nổi khí thế của hắn, cả người run lên, một người trong số đó run rẩy chỉ tay về một hướng.





“Đuổi theo!”, Dạ Tử Tiêu dẫn theo Huyết Y, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.





Vấn Đình Viêm không nói lời nào, cũng nhanh chóng dẫn người đuổi theo hướng đó, sau đó Sở Trần cũng chạy theo.





Một đám cường giả vội rời đi, đám đệ tử nội môn và đệ tử ưu tú có tu vi yếu hơn mới thở phào nhẹ nhõm.





“Du Phi?”, trong mắt Phù Nguyệt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó cô ta mím môi cười.





Tô Nhã lo lắng nói: “Du Phi làm sao vậy? Toi rồi, Dương Hạo và Du Phi có mối thù sâu đậm, Du Phi tới đây thì Dương Hạo...”





Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhã chợt trắng bệch, cô ấy đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi nhói lên, chàng trai đó hình như đã để lại dấu ấn trong lòng cô ấy.





“Tỷ ngốc thật hay giả ngốc vậy? Bóng hình vừa xông ra lúc nãy không giống Du Phi chút nào. Lẽ nào chị không nhận ra thân hình của huynh ấy sao? Huynh ấy là tỷ phu đấy! Thật không biết cả ngày tỷ nghĩ tới cái gì nữa! Tình huống rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra”, Tô Khanh bĩu môi nói.





Mặt Tô Nhã đỏ ửng lên, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tô Khanh, như muốn trách mắng.





Phù Nguyệt cười trêu chọc: “Tô Khanh, tỷ của đệ quan tâm quá nên mới vậy. Lần này, nếu ta đứng về phía đệ thì sẽ mất lòng tỷ của đệ mất”.





“Nguyệt Nhi!”, Tô Nhã tức giận trừng mắt nhìn Phù Nguyệt.





Sau đó cười tủm tỉm, dáng vẻ yêu kiều lập tức làm cho mấy đệ tử nội môn xung quanh nhìn đến mất hồn. Nhưng có nhiều đệ tử nhận ra Tô Nhã là đệ tử chấp pháp nên không có ai dám đến gây phiền phức.





“Đi thôi! Ở đây không còn việc của chúng ta rồi”, cười xong, Phù Nguyệt kéo Tô Nhã, bóng hình của ba người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.





Không lâu sau, các đệ tử nội môn cũng lần lượt rời đi tiếp tục lịch luyện. Hàng nghìn người lập thành các nhóm nhỏ đấu với nhau.





Di tích xuất hiện thu hút cường giả khắp nơi quy tụ lại, nhưng trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích chỉ vì một người rời đi.





Lúc này, một tay Dương Hạo xách Đỗ Diệu, bóng người nhanh chóng xẹt qua ngọn núi, lao qua chục dặm trong chốc lát.





Xét về tốc độ, có vẻ cảnh giới Kim Linh bình thường cũng không thể có được Thần Hành Bộ như cậu. Hầu hết những người đuổi theo đều bị bỏ xa phía sau, chỉ có số ít người như Dạ Tử Tiêu là đuổi kịp.





Sau khi xoay người tiến vào trong một khu rừng rậm, Dương Hạo nhanh chóng thay đổi hình dáng, trở lại hình dáng ban đầu.





Sau đó, cậu lại in dấu tay nữa lên người Đỗ Diệu, lần này phức tạp hơn nhiều so với dấu tay trước, toàn thân Đỗ Diệu phủ một lớp sương mù nhẹ, sau đó màn sương tan biến, để lộ ra một gương mặt hoàn toàn mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK