"Nếu vòng bảo hộ này vỡ ra, hơn một nửa trong số đám tiểu tử này sẽ bị giết hoặc bị thương. Cuồng Nhân là kẻ điên không thèm quan tâm đến thứ gì. Còn tên Dương Hạo này cũng không khá hơn là bao”, Dương Hoắc quá là đau đầu với hai tên này, lão ta biết ngày tháng sau này sẽ bận rộn rồi đây.
Anh chàng Dương Cuồng Nhân này luôn gây rắc rối ở bên ngoài. Bây giờ thêm một Dương Hạo, e rằng không chỉ có y, mà toàn bộ nhà họ Dương sẽ không được yên.
“Bùm!”, đại đạo chi lực và khí thế xung kích cuối cùng cũng tiêu tan sau tiếng động lớn, Dương Hoắc tương đương với việc trực tiếp chịu đòn tấn công của cả hai người, thân thể khẽ rung lên.
Thấy hai người không còn ra tay, lão ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thu hồi đại đạo chi lực lại.
Trong sân, Dương Hạo và Dương Cuồng Nhân lạnh lùng nhìn nhau.
Dương Hạo lau một vệt máu nơi khóe miệng, thầm nghĩ: "Cái rìu của tên này cực kỳ kinh người, lại rất độc đoán. Nếu hắn thật sự xuất thủ, ta nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn”.
Nhưng sắc mặt của Dương Cuồng Nhân lúc này hoàn toàn khác trước. Sự thờ ơ trong mắt hắn cũng từ từ thay đổi, trở nên điên cuồng.
“Haha!”, một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên từ miệng Dương Cuồng Nhân.
Hắn nhanh chóng giơ nắm đấm nói với Dương Hạo: "Dương Hạo, trong tương lai ngươi sẽ phụ trách ấn mực của Dương Thị ta. Ai muốn khiêu chiến với ngươi, ta sẽ liều mạng với hắn”.
“Hả?”, sắc mặt Dương Hoắc đột nhiên xám ngoét lại, nhưng rất nhanh liền đổi lại. Dương Cuồng Nhân trong trí nhớ của lão ta không phải là một người như vậy sao?
Dương Quan, Dương Tiêu và những người khác đều lắc đầu cười. Anh chàng Dương Cuồng Nhân này là quả là điên rồ trong mắt họ.
Ngược lại, Dương Hạo sững sờ tại chỗ, nhìn vẻ điên cuồng trong mắt Dương Cuồng Nhân, không khỏi khẽ run lên. Cái nhìn này rõ ràng là tràn đầy thích thú.
“Người này, không phải là loại người như vậy đấy chứ?”, trong lòng có chút ớn lạnh, không khỏi muốn chạy trốn. Nếu đúng như những gì y nghĩ thì thật là kinh tởm.
“Dương Hạo huynh đệ, sau mà ta có đánh nhau là có cạ rồi”, lúc này, lời nói của Dương Cuồng Nhân đã giải tỏa được căng thẳng trong lòng y.
Dương Cuồng Nhân liếc nhìn đám người Dương Hoắc, khinh thường nói: "Mấy lão già này đều tham sống sợ chết, đều co đầu rụt cổ trong Dương Thị, lỡ có chuyện gì thì chạy nhanh hơn ai hết, ở cùng với họ không chỉ không đánh nhau, chủ yếu nhất là mất mặt".
Nghe vậy, Dương Hoắc và những người khác sắc mặt tối sầm lại. Đám bọn họ đều là những con rùa rụt cổ sao? Rõ ràng là Dương Cuồng Nhân đang tát thẳng vào mặt họ.