Sau mười lăm phút, cuối cùng cậu cũng đã đến vị trí của đám người Đỗ Diệu. Từ xa, một nhóm mười hai tu giả đồ vàng đang chặn hai người họ trong một không gian nhỏ. Mười hai kẻ điên cuồng vây hãn tấn công, Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung đều trong tình trạng chật vật vô cùng.
vietwriter.vn
“Chết tiệt, đợi công tử tới, các ngươi đều phải chết”, Đỗ Diệu tức giận gầm lên, sau đó dấu tay Hắc Linh không ngừng bắn ra, ngăn cản công kích liên thủ của đám người trước mặt.
Phía sau hắn, Thủy Linh Lung sắc mặt tái nhợt, hơi thở vô cùng yếu ớt. Vừa rồi vì để giúp hắn, Thủy Linh Lung dường như đã dùng hết Tiên Thiên chi nguyên cuối cùng, cứu hắn một mạng.
vietwriter.vn
“Ha ha! Công tử nhà các ngươi, ta đang hi vọng hắn tới sớm một chút. Để ta xem xem, hắn là loại người gì, dám động đến huynh đệ của ta”, Bồng Nguyệt cười lớn, giọng đầy khinh thường.
“Các ngươi sắp được gặp rồi”, sắc mặt Đỗ Diệu đột nhiên thay đổi, nụ cười nở trên môi.
Vừa rồi, hắn cảm nhận được sự dao động linh hồn ở cách đó không xa, đó chính là khí tức của Dương Hạo. Chỉ cần Dương Hạo tới, tảng đá nặng trịch trong lòng hắn sẽ được gỡ bỏ.
“Công tử, huynh mà không tới, chúng tôi sẽ xong đời”, Đỗ Diệu hoảng loạn lùi bước, sau đó hét lên một tiếng.
Dương Hạo không khỏi nhếch khóe miệng, tên này đến lúc này rồi mà còn có chút không đứng đắn. Tuy nhiên cũng chính nhờ tâm thái này mà hắn mới có thể nhanh chóng thăng hạng đến Tiên Thiên nhập môn như vậy.
“Hả? Tiên Thiên tiểu thành!”, Dương Hạo ngạc nhiên, cậu chú ý tới tu vi của Đỗ Diệu, không ngờ rằng tên này lại trực tiếp đạt tới bước Tiên Thiên tiểu thành rồi.
Nhìn Thủy Lung Linh yếu ớt, cô gái này cũng đã tiến vào Tiên Thiên tiểu thành rồi. Trong thời gian ngắn như vậy, có thể đột phá được cảnh giới, khiến cho Dương Hạo cũng phải thán phục.
Sau khi hiểu rõ, cậu nhận ra có lẽ hai người này bị truy sát trong một thời gian dài mới có thể không ngừng nâng cao tu vi như vậy. Khoảng thời gian này họ ngao du giữa ranh giới sự sống và cái chết, nhất định là rất khó khăn.
“Ngươi cuối cùng cũng tới rồi. Ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy”, quay người lại, Bồng Nguyệt nhìn bóng hình đang không ngừng tiến lại gần, khóe miệng nhếch lên một tia lạnh lùng.
Với sự tình báo của Khí Nguyên Tông, gã đã sớm biết Bồng Lai chết trong tay ai. Mà chuyện gã không ngừng truy sát Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung mà không lập tức giết chết bọn họ là vì muốn câu dẫn người này ra.
“Hỏng rồi!”, Đỗ Diệu tránh khỏi đòn tấn công của hai tu giả đồ vàng, hắn thầm kêu lên một tiếng. Lúc này hắn mới nghĩ ra, Bồng Nguyệt đó không phải là không có cơ hội giết hắn và Thủy Linh Lung. Bọn chúng vẫn luôn chờ đợi, chờ chủ nhân của hắn sa vào lưới.
“Chủ nhân, là lỗi của ta, ta không nên cầu cứu”, Đỗ Diệu có chút hối hận, hét lên một tiếng.
Dương Hạo nhìn tên hèn mọn này, trong lòng thấy không vui, nói: “Tên ngốc nhà ngươi, đáng lẽ nên cầu cứu từ lâu rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra khoảng thời gian này các ngươi đã tu vi của các ngươi đã được tăng lên không ít”.
Nói rồi Dương Hạo nhìn Bồng Nguyệt nói: “Xin lỗi, tới muộn chút. Ngươi làm hại người của ta trước, vậy thì ta sẽ trả tất cả lại cho ngươi”.
“Hừ!”, Bồng Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Giết đệ đệ của ta, còn dám kiêu ngạo trước mặt ta. Ngươi đúng là không biết sống chết. Hôm nay, ta sẽ giết chết thuộc hạ của ngươi trước mặt ngươi, sau đó giày vò người phụ nữ kia một trận. Cuối cùng sẽ đến lượt ngươi”.