Mục lục
Ma Tôn - Dương Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu đội Thần Chiến...” Tô Nhã ngập ngừng.





Bây giờ, cô ấy đã đoán ra được mục đích của Tống Sơn. Tên này có vẻ ngoài thân thiện, nhưng lòng dạ lại vô cùng nham hiểm. Trước đây còn có Lôi Sùng Vân chèn ép hắn, bây giờ Lôi Sùng Vân không còn ở đây nữa, cả chấp pháp đường này sẽ là thế giới của hắn.





Cuối cùng, hắn cũng đã bắt đầu xuống tay với Tô Nhã, cô ấy cảm thấy hơi bất lực, không biết nên làm thế nào để thoát khỏi thủ đoạn nham hiểm của Tống Sơn.





Nhưng đối mặt với tinh hình hiện tại, để giúp Dương Hạo thoát khỏi đám đệ tử chấp pháp, cô ấy đã gật đầu đồng ý sau khi suy nghĩ kỹ càng.





Tô Nhã nói: “Ta đồng ý, nhưng nếu Dương Hạo xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không bỏ qua cho huynh đâu”.





“Ha ha!”, ánh mắt Tống Sơn lộ ra vẻ đắc ý, hắn cười lớn rồi nói: “Muội yên tâm, nếu muội đã là người của đội Thần Chiến thì đương nhiên huynh sẽ không đụng đến bạn của muội”.





“Lôi Sùng Vân à Lôi Sùng Vân, huynh thật ngu xuẩn. Muốn có được Tô Nhã, sao không dùng chút thủ đoạn chứ? Nhưng bây giờ không cần huynh nữa rồi, Tống Sơn ta sẽ thay huynh chăm sóc cô ấy. Vóc dáng tuyệt vời của cô ấy thật khiến người ta ngày đêm mong nhớ!”, trong lòng Tống Sơn thầm nảy ra ý nghĩ xấu xa.





Sau khi Tô Nhã đồng ý gia nhập đội Thần Chiến, Tống Sơn lập tức hạ lệnh cho tất cả đệ tử chấp pháp không được gây rối với Dương Hạo. Lúc này, Tô Nhã mới thở phào nhẹ nhõm.





Tuần Trung rất khó chịu, nhưng dưới sức ép của Tống Sơn, hắn đành phải thỏa hiệp.





“Hừ! Sư huynh Tống Sơn không cho ta động vào ngươi, thì ngươi nghĩ mình có thể nghỉ ngơi thư giãn được sao?”, Tuần Trung chế nhạo, sau đó đi tìm giáo viên trong học viện Linh Không.





“Thưa thầy Lưu Trần, Lục Uy chết rồi”, trước mặt Tuần Trung là một tu giả trung niên, trên người có khí tức mãnh liệt, quanh người có một tầng vàng mờ ảo.





Lưu Trần là một trong mười hai giáo viên ở học viện Linh Không. Cảnh giới của ông ta là cảnh giới Kim Linh ngưng hình cấp hai, ông ta được coi là người có thực lực tầm trung trong số những giáo viên.





Mặc dù thực lực chỉ ở mức trung bình, nhưng Lưu Trần đã thu nhận được một đệ tử giỏi, điều này khiến ông ta nở mày nở mặt. Lục Uy là đệ tử chấp pháp, đã đạt đến cảnh giới Ngân Linh cấp bốn hóa nguyên, cũng là đệ tử đứng đầu trong số những đệ tử chấp pháp.





“Rầm!” Sau khi nghe tin Lục Uy chết, Lưu Trần đập bàn đá trước mắt khiến bàn đá vỡ tan nát, sỏi bắn tung tóe.





“Chết rồi? Ai làm chuyện đó?”, sắc mặt của ông ta lập tức tối sầm lại, sát khí tỏa ra.





“Là Dương Hạo!”, Tuần Trung chịu ảnh hưởng của khí thế cảnh giới Kim Linh, đột nhiên cảm thấy hơi thở bất ổn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.





Tuy cảnh giới Ngân Linh và cảnh giới Kim Linh chỉ khác nhau một chữ, nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực. Ở trước mặt Lưu Trần, Tuần Trung cảm giác như mình đang đối mặt với một con dã thú hung dữ, khiến hắn vô cùng sợ hãi.





“Là cậu ta sao?”, nghe đến hai chữ Dương Hạo, khí thế ngột ngạt trên người Lưu Trần lập tức giảm bớt.





Ông ta nở nụ cười đau khổ, thầm nói: “Lục Uy, nếu là người khác động đến cậu, tôi nhất định sẽ giết hắn để báo thù cho cậu. Nhưng nếu người đó là Dương Hạo thì tôi không làm được!”





“Cái gì? Thầy Lưu Trần, lẽ nào để Lục Uy chết oan uổng vậy sao?” Tuần Trung kinh ngạc thốt lên. Hắn không hiểu tại sao khi nghe đến hai chữ Dương Hạo, Lưu Trần lại đột nhiên chùn bước.



“Cậu biết cái gì chứ!” Lưu Trần hờ hững liếc nhìn Tuần Trung, nói: “Dương Hạo có ông Hoắc và ông Ninh chống lưng, cậu nghĩ tôi có thể động vào cậu ta sao? Đừng nói là tôi, cả chấp pháp đường này có ai dám động vào cậu ta chứ! Tề Chuẩn hay là Lôi Sùng Vân dám?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK