vietwriter.vn
“Thủ ấn Hắc Linh!”, hắn gầm lớn, sau đó đánh mạnh vào một tên tu giả áo vàng gần nhất.
“Rầm!”, sau một đòn, đối thủ đã lập tức bị đánh bay. Thủ ấn Hắc Linh có uy lực cực kỳ lớn mạnh, quan trọng nhất là nó sở hữu sức mạnh kết băng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
Thủ ấn Hắc Linh này là một trong hai bí thuật mà trước đây Dương Hạo truyền cho hắn. Dương Hạo không thích thứ này, nhưng nó lại là bảo vật với Đỗ Diệu. Sau khi luyện được thủ ấn Hắc Linh, sức công kích của hắn đã tăng lên gấp bội.
vietwriter.vn
“Thiên Huyễn Phiêu Hiệp!”, vô số tia sáng xanh phóng ra, sau đó một bóng người mê hoặc xuất hiện, trên người Thủy Linh Lung như phủ đầy gai sắc nhọn.
Từng chiếc gai nhọn màu xanh bay ra trong chốc lát, bao phủ cả ngôi nhà nhỏ. Sức mạnh xuyên thấu mạnh mẽ đó đâm xuyên khiến ngôi nhà nhỏ tan nát.
“Bụp bụp!”, vài tên tu giả áo vàng bị trúng chiêu, nhanh chóng lùi lại phía sau, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.
“Thủy Linh Lung, cô cho rằng cô có thể chạy thoát sao?”, Bồng Nguyệt cười nhạo rồi tung chưởng, trên mặt đất lập tức in đầy dấu tay màu vàng.
“Rầm rầm!”, năng lượng dâng trào lập tức phá vỡ những mũi nhọn màu xanh của Thủy Linh Lung. Người thanh niên lao về phía Thủy Linh Lung trong nháy mắt, ánh sáng vàng lạp lòe trong lòng bàn tay hắn.
“Tránh ra!”, Đỗ Diệu xoay người, mạnh mẽ dùng thủ ấn Hắc Linh chống trả.
“Bùm!”, cuộc đối đầu kịch liệt giữa hai người đột nhiên khuấy động từng tầng khí tức mạnh mẽ, tạo ra gợn sóng nặng nề.
“Đi thôi!”, Đỗ Diệu nắm lấy cánh tay của Thủy Linh Lung, sau đó hai người nhanh chóng biến mất. Vận dụng hết khả năng Thần Hành Bộ, trong nháy mắt biến mất trước mặt đám người Bồng Nguyệt.
“Các người không thoát nổi đâu!”, Bồng Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó biến thành một luồng sáng đuổi theo hai người họ.
Khi hai người Thủy Linh Lung đang vị truy sát, Dương Hạo đang ở trong điện đan khí, trên người bao phủ kiếm thế, ánh sáng cuồng bạo lưu chuyển quanh người cậu.
“Rút kiếm!”, một tiếng hét vang lên, cậu đột nhiên mở trừng mắt, Hỏa Nha Kiếm phía sau biến thành bóng hư ảo màu đỏ lập tức phóng ra, cộng thêm sức mạnh vô hạn của thanh kiếm, chém về phía bức tường trước mặt.
“Rầm!”, uy lực của thanh kiếm vô cùng mãnh liệt, phá nát toàn bộ bức tường đá vôi cứng rắn thành bột vụn.
“Bùm bùm bùm!”, tiếng động cực lớn khiến cao thủ trong điện đan khí giật mình, hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Hạo.
Hai người này, một là người trung niên, một là lão già, trên người bọn họ có luồng khí mạnh mẽ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.
“Có chuyện gì vậy?”, Từ Hạo cũng xuất hiện, vừa nhìn thấy người trung niên và lão già, trên mặt ông ta đột nhiên lộ vẻ tôn kính.
Sau khi khẽ cúi đầu chào hai người họ, ông ta nhìn về phía Dương Hạo và bức tường đã bị nổ tung thành từng mảnh, khẽ trách mắng: “Nhóc con, cậu gây ầm ĩ gì thế hả? Phá hủy cả phòng khách của điện Đan Khí, cậu muốn làm gì?”
Dương Hạo nhìn hai vị cao thủ, hai người này cho cậu cảm giác như đang đối mặt với Tử Phủ Yêu Tiên trong dãy núi Yêu Ma, trong lòng có cảm giác gì đó không thể khống chế được.
Hai người này chắc chắn là cường giả cảnh giới Tử Phủ.
Cậu mỉm cười, nói với Từ Hạo: “Tôi chỉ là tu luyện chút thôi, phấn khích quá mới thử một kiếm, không ngờ điện đan khí của ông lại dễ sập đến vậy”.
“Thằng nhãi này!”, Từ Hạo tức giận mắng mỏ, sau đó nói với hai vị cao thủ cảnh giới Tử Phủ phía sau: “Hai vị tiền bối, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Thằng nhóc này là khách quý của điện đan khí chúng tôi, không hề có ác ý gì”.