Vội vàng lật xem một lượt, sau khi nhìn thấy hàng trăm quả trứng to bằng cục đá, trên mặt hiện lên một nụ cười. Du Phi này quả thực không làm cậu thất vọng. Ở đây có hàng trăm tinh thạch linh lực, đủ để cậu làm những việc cậu muốn làm.
“Huyễn trận thảo mộc, lên!”, hét lên một tiếng, cậu nhanh chóng thi triển vô số phù chú, đặt hàng chục tinh thạch linh khí trong bán kính mười mét xung quanh mình.
Một lớp sương mù bốc lên, sau đó hình thành huyễn trận cuồn cuộn xung quanh. Một lúc sau, sương mù lại dần dần biến mất, cách mười mét lại xuất hiện một mảnh thảm thực vật mới.
Bóng dáng Dương Hạo cũng biến mất. Bên ngoài huyễn trận, người thường chỉ có thể nhìn thấy thảm thực vật xanh như ngọc. Trong thực tế, cỏ và cây đã được biến đổi bởi ảo ảnh. Chỉ những người có trình độ tu luyện thâm sâu mới có thể nhìn thấy huyễn trận.
“Vù!”, Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi dưới đất, gạt bớt sự cảnh giác.
Bố trí trận pháp cực ký tiêu hao linh hồn, vừa rồi huyễn trận thảo mộc gần như đã rút hết toàn bộ năng lượng linh hồn của Dương Hạo.
Trong kế thừa di kích, cậu tiến vào ba gian phòng thạch trận đạo, khí đạo, đan đạo. Thời gian trong trận đạo là lâu nhất, tuy nhiên cậu lĩnh hội được cũng chỉ là mấy huyễn trận nhỏ đơn giản nhất, còn về trận đạo công kích, cậu không lĩnh hội được cái nào.
Sau khi xem qua trận đạo thủ trát, cậu mới biết được bề rộng và chiều sâu của trận đạo. Việc bố trí trận đạo giúp bản thân đối phó kẻ thù vô cùng khó khăn. Ngay cả khi linh hồn của cậu mạnh gấp đôi, cậu cũng chưa chắc có thể hoàn thành các thủ ấn và phù văn phức tạp.
Trận đạo vô cực, đan đạo vĩnh sinh, khí đạo lập thiên. Sau khi nhìn thấy trận đạo trát thủ, đan đạo điển tịch, khí đạo chi chương. Ba thứ như vậy, Dương Hạo mới cảm nhận được hai từ đáng sợ.
Mất thời gian cả ngày, Dương Hạo mới có thể khôi phục lại phần nào linh hồn. Linh hồn không giống như linh khí trong cơ thể, trừ khi có cách tu luyện linh hồn, nếu không chỉ có thể để nó từ từ hồi phục.
Mở mắt ra, Dương Hạo bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Vừa rồi cậu phát hiện, trong gói đồ của Du Phi có rất nhiều thứ tốt. Nhưng bây giờ nhìn lại, thần sắc trên mặt lại thêm phần kích động.
“Thiên thể đan, nâng cao thể chất, đúc thành Tiên Thiên. Vạn nguyên phân khí đan, đan dược cực phẩm tăng tu vi. Tinh tề ngọc đan, thượng phẩm đan dược ngưng luyện linh khí. Còn có linh lung thú trảo, phệ tâm thiết, hàn nguyệt tinh hoa, bao nhiêu bảo bối. Còn có cái này, ngọc linh hồn tinh tủy, có thể bổ sung linh hồn tiêu hao, nhiều quá!”
Nhìn thấy những thứ này, Dương Hạo không khỏi cảm thán, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Sau đó trong lòng khẽ động, ba bí pháp điển tịch xuất hiện trong tầm mắt, trên điển tịch vàng chói lọi, tên của bọn chúng được khắc lên.
“Kim nham chi thân. Kim nham tuyệt bộ. Vạn tử bất diệt hồn”.
Dương Hạo nóng lòng mở ba quyển điển tịch ra, lập tức bị nội dung bên trong thu hút. Hai mắt cậu mở to, nhìn thấy những văn tự đại diện cho bí pháp huyền ảo, trong lòng đầy kinh ngạc.
Sau khoảng nửa canh giờ, cậu đặt điển tịch xuống, trong lòng mãi lâu không thể bình tĩnh lại được, chỉ muốn nói ra hai từ: “Đáng sợ!”
Kim nham chi thân, phương pháp tu luyện thể phách, có thể hội tụ hàng nghìn kim nhan trên cơ thể, bền chắc không thể gãy. Kim nham, là một tính từ, miêu tả sự cứng rắn không thể phá vỡ, mà tu luyện kim nham chi thân đáng sợ nhất là hút hết tinh hoa kim loại, dùng để ngưng luyện cơ thể của mình.
Trước đó Du Phi thi triển kim nham thủ, đó là một phần năng lực của kim nham chi thân. Tên đó dường như vừa mới có được, còn chưa kịp ngưng tụ thành kim nham chi thân, mới luyện được một phần.