Mục lục
Ma Tôn - Dương Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chạy nổi không?”, khóe miệng Phù Nguyệt xuất hiện một tia giễu cợt, một luồng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người cô ta.





Khi khí tức của cô ta tỏa ra, một mảnh băng giá xuất hiện trên mặt đất, và không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống hàng chục độ. Cái lạnh kinh hoàng ngay lập tức bao trùm bốn người họ.





“Khí thế mãnh liệt quá, cô gái này này thật đáng sợ, lại có thể khiến nhiệt độ giảm mạnh, tạo ra sức mạnh đóng băng!”, Dương Hạo cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.





Phương thức của Phù Nguyệt khiến người ta khiếp sợ, không chỉ Dương Hạo, mà ngay cả Tô Nhã và Tô Khanh đều cảm thấy ớn lạnh, cơ thể khẽ run lên.





“Đừng mà, xin đừng giết tôi!”, người thanh niên sợ hãi hét lớn, sau đó vội vàng nói: “Tôi biết một khu di tích trong dãy núi Yêu Ma này, tôi sẽ dẫn các cô tới đó, xin đừng giết tôi”.





“Ồ?”, Phù Nguyệt kinh ngạc nhìn tên khốn kia, sau đó dùng sức mạnh của băng nhấn chìm ba người kia trong tức khắc.





“Rắc!”, ba người kia bị băng đông cứng hoàn toàn, không còn sức sống, thậm chí còn không có cơ hội ra tay đã bị giết chết.





Phù Nguyệt nhìn tên khốn nạn kia, mặc dù tên này thô tục, nhưng ánh mắt lại không hề có vẻ độc ác, trong cả đám người, chỉ có mình hắn là không có dục vọng. Nếu không cho dù tên này biết di tích gì đó thì cũng phải chết.





“Di tích? Ngươi biết di tích gì?”, Phù Nguyệt hỏi.











“Tôi cũng không biết đó là di tích gì, tôi chỉ biết có một con yêu ma đang canh chừng trong đó, sức mạnh của con yêu ma đó rất khủng khiếp, huynh đệ chúng tôi hoàn toàn không thể vào được”, người thanh niên hèn hạ nói.





Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, liếc nhìn ba người huynh đệ của mình bị đóng thành băng, cơ thể không khỏi run lên.





Người phụ nữ này thật sự quá đáng sợ, hắn đã chửi thầm Lão Đại ngu ngốc của mình, trên đầu chữ “Sắc” có con dao, thằng cha này thật đúng là tự tìm cái chết! Người phụ nữ này chẳng những là một con dao, mà là một nấm mồ, đụng vào là chết.





Đừng nói là tên thanh niên hèn hạ này, mà ngay cả Dương Hạo lúc này cũng đang rùng mình, trước đó Phù Nguyệt là một con nhóc ngang ngược, bây giờ giống như một tiên nữ giáng trần thuần khiết, mang theo luồng khí lạnh vô tận, khuôn mặt cô ta không còn nét hoạt bát nữa, thay vào đó là khí chất lạnh lùng cao quý.





Lúc đang suy nghĩ, ánh mắt cậu chuyển về phía Tô Nhã, khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng là vẻ mặt kinh ngạc, sau khi cô ấy nhìn ánh mắt của Dương Hạo, cũng khẽ lắc đầu.





Trước đó Tô Nhã vốn không hề biết rằng, cô gái nhỏ này lại đáng sợ như vậy, cô ta là cường giả xếp thứ năm trong bảng xếp hạng những đệ tử ưu tú, nhưng sức mạnh mà cô ta thể hiện lúc này, e rằng đã vượt xa thứ hạng này rồi chứ nhỉ?





Tô Khanh hít sâu một hơi lạnh, sau đó khẽ rụt đầu lại.





Cậu ta còn nghĩ đợi sau khi cấp độ tu luyện của mình tăng lên sẽ đi tìm Phù Nguyệt báo thù việc bị ngược đãi trước đó. Nhưng hiện giờ xem ra khoảng cách giữa cậu ta và Phù Nguyệt đâu chỉ là một sao rưỡi, tốt hơn là không nên nghĩ đến việc báo thù.



"Không biết, vậy ta giữ ngươi lại có ích lợi gì?", Phù Nguyệt giơ bàn tay ngọc lên, một tầng băng sương nhanh chóng phủ xuống, tựa hồ như có những bông tuyết nhỏ từ trên bầu trời rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK