Hả!”, Ngưu Đằng hít một hơi thật sâu, nói: “Lão đại, huynh đang đùa ta sao? Sao có thể dễ dàng đột phá lên cảnh giới Thiên Quân trong vòng ba năm chứ?”
“Đại ca, ba năm quá ngắn. Ta vừa thăng lên cảnh giới Linh Kiếp bước bốn không lâu, cần một thời gian nữa mới có thể ổn định lại”, Lãnh Lăng cũng nói.
Du Huyền cũng ngập ngừng lên tiếng: “Thành Chủ, cảnh giới Thiên Quân thật sự rất khó. Nói thật, bọn ta cũng không chắc. Hơn nữa, niết bàn kia cũng không phải là chuyện đùa, tu giả bình thường sẽ không lựa chọn đi niết bàn”.
“Ta nói rồi, trong vòng ba năm, các ngươi đều phải trở thành Thiên Quân”, Dương Hạo lạnh lùng, kiên quyết nói.
Y nói tiếp: “Ta có thể tạo điều kiện cho các ngươi. Bây giờ ta chỉ cần các ngươi nỗ lực hết mình để tu luyện, một phút cũng không được lãng phí. Nếu không thể đạt Thiên Quân trong ba năm thì Thiên Thành này cũng sẽ không giữ các ngươi ở lại nữa”.
Tuyệt tình? Không! Ngưu Đằng và Lãnh Lăng đều là huynh đệ của y, nhưng nếu không nói như vậy thì những người này sẽ không có cảm giác cấp bách và nguy hiểm.
Không phải tài năng của bọn họ không đủ, mà là bình thường không đủ cưỡng ép. Cả Ngưu Đằng, Du Huyền và Lãnh Lăng đều vậy.
“Rõ”, Lãnh Lăng trả lời đầu tiên, trong mắt cháy rực niềm tin.
Ngưu Đằng cũng gật đầu, nói: “Nếu đại ca đã nói vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng ta nói trước, nếu lúc niết bàn ta xảy ra chuyện gì đó, huynh phải tìm cách nhờ vị tiền bối kia chỉ điểm cho bọn ta”.
Nói xong, Ngưu Đằng nhìn về phía Dương Cuồng Nhân.
Đó là một Thiên Quân nhị trọng, mặc dù thực lực không bằng Niết Ngột Thiên Quân, nhưng vẫn là cao thủ đỉnh cao. Có một vị Thiên Quân trải qua niết bàn hai lần như vậy bảo vệ, trong lòng Ngưu Đằng cũng thêm phần tự tin.
“Thành Chủ, ta sẽ cố gắng hết sức”, Du Huyền gật đầu nói.
Dương Hạo nhìn ba người họ gật đầu, sau đó phất tay, đột nhiên, rất nhiều tinh thạch Thuần Dương thượng phẩm cùng một ít tinh thạch Đạo Văn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Y nói: “Các ngươi dùng cái này trước đi, nếu không đủ thì lại tới tìm ta. Trong thời gian này ta sẽ tu luyện trong chiến hạm Trấn Linh”.
“Dương Hạo, tên tiểu tử ngươi có được nhiều bảo vật như vậy từ khi nào thế? Oa! Tinh thạch Đạo Văn này thật thuần khiết”, một tiếng cảm thán vang lên, Dương Cuồng Nhân đi đến trước mặt bọn họ, nhìn chằm chằm vào những thứ trên mặt đất, mãi không thể rời mắt.
“Tinh thạch Thuần Dương, còn cả tinh thạch Thuần Dương thượng phẩm. Ta sống mấy ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tinh thạch Thuần Dương thượng phẩm đến vậy”, hắn ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, ánh mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt.
“Dương Hạo, ông đây liều mạng với ngươi. Chẳng phải ngươi là thành Chủ của Thiên Thành sao? Từ nay về sau, ta cũng sẽ là người của Thiên Thành, làm phó thành chủ được không?”, Dương Cuồng Nhân nói, đưa tay chuẩn bị nhặt một phần tinh thạch Thuần Dương và tinh thạch Đạo Văn.
“Vụt!”, ánh kiếm lóe lên, kèm theo một vệt nứt không gian đáng sợ. Lòng bàn tay của Dương Cuồng Nhân bị một luồng ánh sáng chém qua.
“Xẹt!”, tay áo rách nát, bàn tay cũng có vệt máu, sắc mặt Dương Cuồng Nhân trở nên vô cùng kinh ngạc.