D’s Male tọa lạc ngay tại phố mua sắm phồn hoa nhất ở Seoul. Với vị trí ưu việt, bên trong lại được trang trí sang trọng – đây là những lời giới thiệu trong cuốn sổ tay du lịch. Ngay từ lần đầu tiên Tại Trung đến đây đã cảm nhận được cái khí phái của nó. Phải nói toàn bộ phong cách trong D’s Male đều có phong vị của Paris. Hai tầng lâu rộng lớn màu café tạo nên sự tao nhã đặc biệt, trên tường là những cánh cửa sổ sát đất bằng kính, ngăn cách không gian hoa lệ bên trong và bên ngoài. Chỉ cần đứng ở ngay ngoài cửa thôi là đã thấy được vẻ đẹp và sự sang trọng của nó rồi.
Tại Trung nghe nói nơi này do Tuấn Tú thiết kế kiến tạo, nhất thời chấn động.
Xem ra tiểu thiếu gia Tuấn Tú của chúng ta cũng không phải là người ăn không ngồi rồi a…
Dưới sự giới thiệu của quản lý, Tại Trung bắt đầu làm quen với những người làm việc trong nhà bếp. Trước đó bọn họ đã nghe nói cậu trẻ tuổi ra sao, đầy hứa hẹn thế nào, nhưng sau khi chính thức gặp mặt cũng bị hình tượng non nớt xinh xắn của cậu làm rung động.
Một đứa bé xinh xắn như được tạc từ pha lê như vậy, mà có thể đảm nhiệm chức vị đầu bếp ở D’s Male, cho dù là ai đi nữa cũng cảm thấy rất khó tin.
Không đơn giản a… Tại Trung!
Nhà hàng D’s Male vì có Tại Trung mà lại tiếng tăm vang dội, đầu bếp trẻ tuổi đi du học ở Pháp trở về dùng trù nghệ thành thạo của mình chinh phục những người đến đây dùng cơm. Tại Trung cảm thấy nhiều năm cố gắng như vậy, rốt cục cũng có hồi báo rồi. Cảm giác ấm áp này làm tất cả tế bào của cậu đều thấy hưng phấn đến cực điểm.
Nhưng đầu bếp mãi mãi chỉ có thể bận rộn sau nhà bếp, cậu không thể nhìn thấy mọi người trò chuyện vui vẻ đến thế nào.
Cậu cũng không bận tâm đến người khác, bởi chỉ cần cậu có thể nhớ kĩ khẩu vị từng vị khách, dụng tâm chế biến những món ăn phù hợp nhất với họ là được. Hầu hết những người đến D’s Male đều có thân phận tôn quý, những người này tuyệt đối không thể thất lễ được.
“Nhanh lên nhanh lên! Nhanh tay nhanha chân lên cho tôi!!”
Quản lí vọt vào nhà bếp khoa tay múa chân, khẩn trương nói, “Đại thiếu gia đến đây dùng cơm, trăm ngàn lần đừng có làm sai cái gì a! Nghe không hả?… Ai mà có sai sót gì thì cứ nhanh chóng tìm việc khác mà làm đi!”
Tại Trung đang đứng trước bếp nấu canh, nghe tin này liền run lên một cái.
Anh chàng phụ bếp trẻ tuổi hỏi lại, “Quản lí, đại thiếu gia cùng ai đến a?”
“Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là bạn gái của cậu ta rồi!” Quản lí nhéo nhéo lỗ tai hắn, “Xen vào việc của người khác thế hả! Nhanh làm việc đi!”
Tại Trung kinh ngạc nhìn chằm chằm cái thìa, nhếch miệng.
Quản lí đi đến trước mặt Tại Trung, cẩn thận dặn dò, “Tại Trung a, lát nữa làm cơm nên cẩn thận chút, đừng để đại thiếu gia bới được sai lầm nào đấy.”
Tại Trung cứng ngắc cười cười, “Yên tâm đi, tay nghề của tôi, tôi tin mà.”
Nhưng vẻ mặt cậu vừa ngưng trọng vừa thâm trầm.
Kích thích ta? Còn cố ý chạy đến đây kích thích ta?
Trịnh Duẫn Hạo ngươi đừng quá đángn được không hả!
Chỉ chốc lát sau, phiếu ghi món đã đến. Người phục vụ còn đặc biệt viết trên đó là một suất ăn không được cay, sau đó mới giao cho cậu. Tại Trung nhận lấy, lập tức mặt nhăn mày nhíu. Thì ra là suất ăn dành cho tình nhân.
Con bà nó!
Không thể ăn cay? Không thể ăn cay phải không?!
Lão tử làm cay chết ngươi!
Tại Trung đem tất cả lửa giận đối với Duẫn Hạo và Lâm Hiền Trân phát tiết tới nguyên liệu trong tay, dao nhỏ vang lên tiếng lách cách liên tục, đồ ăn thái còn nhanh hơn bất kì ai khác. Sau đó khi nấu canh còn cố ý cầm lấy đống ớt Thanh Dương từ trong kho ra, thừa dịp mọi người không chú ý mà băm nhỏ rồi thả hết vào nồi; sợ hương vị quá nồng còn thêm chút ít hương liệu. Sau đó mới giống hết như mấy đứa nhóc thực hiện được trò đùa dai, ngâm nga một bài mà nướng bít tết.
Khi nào thì Trịnh Duẫn Hạo hắn không thể ăn cay được chứ? Tám phần là cô ả kia không không thể ăn được. Rất quý tộc a. Tại Trung khinh thường nghĩ, tâm tình tôi không tốt đều là do các ngươi ‘tặng’ đấy. Am không o tan a, cho các ngươi chịu chút đau khổ vậy!
Luôn nói tình yêu sẽ làm người ta choáng váng, Tại Trung đây đúng là hình tượng tiêu biểu.
Món ăn của Pháp luôn luôn hướng đến tiêu chuẩn cao quý tao nhã, đã nổi tiếng từ lâu; bởi vậy cậu đã muốn cùng hắn thưởng thức một bữa ăn đúng kiểu của Pháp từ lâu rồi. Món ăn mỹ vị và rượu vang đỏ lâu năm là những thứ không thể thiếu. Chỉ cần ghĩ đến việc Duẫn Hạo cùng một cô gái xa lạ ngồi đối diện nhau, nghe giái điệu du dương từ đàn violon, nhấm nháp món salad tinh tế, lời nói ngọt ngào thốt ra là nội tâm Tại Trung như có ngọn lửa thiêu đối.
Cháy hết rồi, chỉ còn lại vị chua sót, tràn ngập trong không khí.
Món chính rốt cuộc cũng được bưng lên, Duẫn Hạo cầm dao nĩa, nhìn chằm chằm vào món ăn tỏa hương nghi ngút.
“Duẫn Hạo, ngây ngẩn gì thế?” Hiền Trân lấy tay quơ quơ trước mặt Duẫn Hạo, cười nói, “Đây là món Tại Trung làm đó a, ngửi là đã thấy rất thơm rồi.”
Duẫn Hạo thản nhiên cười, trong ánh mắt lộ vẻ ôn hòa.
“Chúng ta nhanh ăn đi, em sớm đói bụng rồi.” Hiền Trân nói.
Duẫn Hạo gật gật đầu.
Không khí hòa nhã nhưng lãnh đạm. Khi Duẫn Hạo dùng cơm, trên mặt vĩnh viễn không chút thay đổi. Hiền Trân khẽ thở dài, lấy thìa múc canh, mới uống một ngụm đã ho sặc lên, tay run run đánh rơi thìa xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Duẫn Hạo ngẩn người, “Hiền Trân?”
Hiền Trân nghiêng đầu sang một bên, che miệng khó khăn thở dốc, vừa xua tay với Duẫn Hạo, ý bảo mình không sao.
Duẫn Hạo trầm mặc hai giây, cũng múc canh uống thử một ngụm, lập tức nhíu mày.
Hiền Trân vẫn khòn ho khan, Duẫn Hạo đã gọi người phục vụ tới.
“Tôi đã nói không thể cho ớt, chẳng lẽ anh không nghe thấy?!”
Người phục vụ thấy vẻ mặt Hiền Trân thống khổ, lại nhìn Duẫn Hạo, thấy mặt hắn đã đen cả lại, sợ tới mức mặt xám tro như màu đất, “Tôi, tôi đã viết trên phiếu… Đầu bếp rõ ràng đã thấy…”
Duẫn Hạo kinh ngạc ngồi tại chỗ, không nói gì.
“Bỏ đi… Khụ khụ…” Hiền Trân cuối cùng cũng ngưng ho, khuyên can, “Không sao đâu, em chỉ mới uống có một ngụm thôi, không sao cả.”
Hồi lâu, Duẫn Hạo thở dài, khoát tay, “Anh đi làm việc đi.”
Người người phục vụ lúc này mới như trút được gánh nặng, đi như chạy.
Duẫn Hạo nhìn Hiền Trân, hỏi, “Em có sao không?”
Sắc mặt Hiền Trân tái nhợt cười cười, “Không sao đâu, canh ngon lắm, chúng ta dùng cơm thôi.”
Duẫn Hạo nhìn chằm chằm món ăn đầy hương sắc trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng mắt hắn lại liếc nhìn cánh cửa nhà bếp, khóe miệng lơ đãng lộ ra nụ cười khó thấy.
“Ăn canh của tôi đi, canh của tôi không cay.” Duẫn Hạo mỉm cười đem canh của mình đưa đến trước mặt Hiền Trân, đổi bát canh kia của Hiền Trân, sủng nịch nhìn cô.
Sau đó là như nhớ tới cái gì đó, cắt một miếng bít tết, đưa đến trước mặt cô, “Há miệng.”
“…” Hiền Trân nhìn Duẫn Hạo, không nói gì, thuận theo hắn mà ăn miếng bít tết kia.
Duẫn Hạo tuy cười nhưng biểu tình lại cứng ngắc vô cùng.
Hiền Trân uống hai miếng canh, vẻ mặt kì lạ ngẩng đầu.
“Sao vậy?” Duẫn Hạo hỏi.
Hiền Trân cười cười, “Không có gì, chỉ là thấy anh ôn nhu như vậy, em không quen.”
Duẫn Hạo nở nụ cười, đồng thời cầm tay Hiền Trân, mềm nhẹ nói, “Sao lại thế chứ, tôi luôn ôn nhu như thế mà.”