Trở về vài ngày rồi mà ngay cả một cú điện thoại Hữu Thiên cũng không thèm gọi.
Điều này làm cho Tuấn Tú rất ủ rũ. Tuy y vẫn lo lắng sợ hãi, muốn tránh Hữu Thiên, nhưng trong tiềm thức vẫn có chút chờ mong, muốn Hữu Thiên có thể cố gắng tìm kiếm mình một chút.
Nhưng có lẽ mày đã tự tâng bốc mày lên quá cao rồi. Hoa hoa công tử vẫn chỉ là hoa hoa công tử thôi; sao hắn có thể chỉ vì một Kim Tuấn Tú mà thay đổi chứ? Cứ chờ mong như thế mới chính là đồ ngốc!
Mười phần đại ngốc.
Mắng Hữu Thiên xong, Tuấn Tú kiệt không khống chế nổi mình nữa, muốn bạo phát đến nơi.
Buồn bã ỉu xìu trở về nhà, cách từ xa đã nghe mấy người giúp việc nói nhỏ với nhau, vài cô gái trẻ tuổi lộ vẻ mặt ngượng ngùng. Tuấn Tú không biết nên cứ thế đi qua hoa viên, cứ thế đẩy cửa ra.
“…” Cảnh tượng trước mắt làm cho y chấn động. Tuấn Tú day day mắt, nhưng sự việc trước mặt vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Mẹ y ngồi đó, đoan đoan chính chính, bộ dáng phu nhân mà y đã lâu không thấy. Mà đối diện là chàng trai đang mỉm cười… Không phải là người mới bị mình mắng là hoa hoa công tử đó sao?
Chấn động quá lớn làm Tuấn Tú cứng người tại chỗ, mãi đến khi Hữu Thiên vẫy tay chào hỏi, y mới như sực tỉnh.
“Đã lâu không gặp, Tuấn Tú.”
Sau đó của sau đó, Tuấn Tú không nhịn nổi mà nghĩ, ‘vì sao hai người thân thuộc nhất trên thế giới này gặp lại nhau, lại cứ phải lấy câu đó làm lời chào hỏi?’
Tâm trạng Tuấn Tú phức tạp, nhưng tình cảm mà y đang nhận ra bây giờ, chính là vui sướng.
Trịnh phu nhân cực tao nhã vẫy tay với Tuấn Tú, ý bảo y ngồi xuống bên canh mình, sau đó lại hàn huyện với Hữu Thiên, “Tuấn Tú ở Paris đã được cậu chiếu cố ít nhiều, đứa nhỏ này ngốc nghếch lắm, không biết chao hỏi a. Ha ha…”
Làm trò! Con ở Paris đã là thiếu niên rồi đấy, còn phải để hắn chiếu cố nữa chắc?!
“Không sao cả, chúng cháu rất thân thiết, không cần khách khí.” Hữu Thiên lời ít ý nhiều mà liếc mắt qua phía Tuấn Tú một cái. Tuấn Tú rùng mình.
*********************
Cửa phòng bị đóng mạnh, Tuấn Tú nắm áo Hữu Thiên, lòng như lửa đốt rống, “Sao anh lại chạy đến nhà tôi?! Vì sao anh tới tìm tôi?! Sao trước đó anh không tìm?”
Hữu Thiên ôm Tuấn Tú, lui từng bước, sủng nịch nói, “Xem em kìa, kích động đến nói năng lộn xộn hết cả rồi… Là trách tôi hay muốn tôi hử?”
Mặt Tuấn Tú không chịu thua kém mà đỏ rực lên, đưa tay đẩy Hữu Thiên ra, “Cút! Anh đừng làm người ta ghê tởm!”
Hữu Thiên vẫn duy trì bộ dáng nhã nhặn vạn năm, cẩn thận quan sát khắp phòng Tuấn Tú, vừa nhìn vừa lẩm bẩm, tựa hồ rất tán thưởng cái phong cách lòe loẹt như rừng mưa nhiệt đới này; cuối cùng còn ngồi xuống giường y, khẽ vuốt drap trải giường, ôn hòa nói, “Tuấn Tú, chúng ta ngủ đi, tôi mệt rồi.”
Vừa dứt lời, Tuấn Tú liền như một trận gió ào lại, muốn đánh Hữu Thiên. Hữu Thiên thuận thế ôm chặt lấy y. Tuấn Tú mất đà, rơi xuống giường, không thể động đậy.
Hữu Thiên từ trên cao nhìn xuống, đè nặng Tuấn Tú, nhìn sâu vào mắt y.
Hơi thở ấm ướt nóng bỏng phà vào mặt Tuấn Tú, tế bào toàn thân y đột nhiên căng thẳng.
Hữu Thiên thản nhiên cười, mang theo chút hứng thú, sau đó lại dùng tay ôm láy mặt Tuấn Tú, tự nhiên dán lên.
Bốn phiến môi thử thăm dò tiếp xúc một chút, sau đó là từng trận mút điên cuồng. Hữu Thiên đưa sâu lưỡi vào, tham nhập vào miệng Tuấn Tú, cùng cái lưỡi mềm mại của y dây dưa. Tuấn Tú cảm giác như không khí của mình đã bị Hữu Thiên hút cạn, phát ra tiếng rên rỉ gian nan, ôm chặt lấy đầu hắn.
Hai người say sưa ôm hôn, như muốn nuốt đối phương vào mới vừa lòng.
Hồi lâu, Tuấn Tú thật sự không còn khí lực đáp lại nụ hôn cháy bỏng này nữa, bất tri bất giác mà cầu xin Hữu Thiên bỏ ra. Đến lúc này hai người mới rời nhau.
Hữu Thiên thở gấp, hôn lên tai Tuấn Tú. Tuấn Tú có chút đờ đẫn, vươn tay che khuất mắt, phẫn hận mắng một câu, “Hỗn đản.”
Hữu Thiên nở nụ cười, “Tuấn Tú, có thể tìm được em, thật tốt.”
Từ ngữ tràn ngập ôn nhu làm lòng Tuấn Tú nóng lên. Y nức nở, “Hỗn đản… Tôi và anh đã chia tay, anh còn theo tôi làm gì?”
Hữu Thiên nhẹ nhàng kéo tay y ra, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt y, “Tiểu bại hoại, em có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới tìm được em không? Em đúng là người vô trách nhiệm, nói chuyện trên điện thoại xong là bỏ chạy mất dạng… David nói rất đúng. Em đúng là như tiểu vương tử – nói biến mất là biến mất ngay được, làm cho người ta thực thương tâm.”
Tuấn Tú mếu máo, đôi mắt lại đỏ ửng.