“Chờ một chút.” Trịnh phu nhân đột nhiên ngắt lời Hàn cảnh sát, kéo tay Tại Trung qua, “Tiểu Trung a, hai ngày nay chắc con cũng mệt rồi nhỉ? Lên lầu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa mẹ con mới về, đến lúc đó ta sẽ bảo mẹ con đến gặp con, được không?”
Tại Trung bị Trịnh phu nhân vẻ tươi cười hòa ái mê hoặc, ngơ ngác gật đầu.
“Vú Bảo, đưa tiểu Trung đến khách phòng (phòng dành cho khách) nghỉ ngơi.”
Hàn cảnh sát nhìn Tại Trung, ôm cậu rồi hôn. Tại Trung ghét đẩy anh ra, đi theo vú Bảo lên lầu, nhưng khi lên cầu thang vẫn lưu luyến quay đầu nhìn anh một cái. Mắt Hàn cảnh sát cay cay, điều chỉnh cảm xúc của mình rồi quay lại đề tài vừa nãy.
“Bố Tại Trung là Kim Hán Anh, đã mất vào ngày mười tháng bảy – cũng là nửa tháng trước. Nguyên nhân tử vong là say rượu quá độ… Bởi vì Tại Trung còn có mẹ đẻ, cho nên không phù hợp với điều kiện đưa đến trại trẻ mồ côi. Chúng tôi quyết định đưa cậu bé đến chỗ mẹ cậu, không biết bà ấy…”
“Lát nữa Mỹ Thục mới về,” Vẻ mặt Trịnh phu nhân có vẻ căng thẳng, “Thực sự là từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe Mỹ Thục nhắc tới quá khứ của cô ấy trước kia. Khi cô ấy tới nhà ta mới có mười mấy tuổi, giống như đang đi tránh nạn vậy… Không ai ngờ cô ấy lại có đứa con trai lớn đến thế… Sau khi cô ấy nghe tin này cũng có vẻ bài xích, thậm chí không muốn nhận tiểu Trung.”
“Sao lại thế?” Hàn cảnh sát vừa nghe, gấp đến độ muốn nhảy lên, “Tại Trung là đứa con ruột của bà ấy a! Bà ấy không nhận sao được?!”
“Hàn cảnh sát, ngài bình tĩnh một chút.”
“Bà ấy không thừa nhận… Tại Trung sẽ không còn chỗ nào để đi nữa.” Hàn cảnh sát thở dài.
Trịnh phu nhân nói, “Xin ngài yên tâm, tiểu Trung nếu đã đến Trịnh gia chúng tôi thì đã là con cháu của tôi. Cô ấy không nuôi cũng phải nuôi. Nhưng giữa chuyện này có phải có ẩn tình gì đó không, hi vọng ngài nói chi tiết cho tôi biết.”
Hàn cảnh sát cầm chén café lên, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới mở miệng.
“Đứa nhỏ Tại Trung này rất quật cường. Một mình cậu ta chạy đến Seoul đấy. Sau khi chúng tôi thu nhận cậu ta thì có về phía Nam điều tra, những người trong thôn đều nói bố cậu ta là kẻ nát rượu, thường xuyên vừa đánh vừa mắng cậu ta; mẹ cậu ấy vì không chịu nổi ngược đãi nên khi vừa sinh Tại Trung xong liền bỏ đi.”
“Thì ra là bỏ đi, tôi thấy thế nào cũng rất khó khăn mà…” Trịnh phu nhân có chút đăm chiêu đáp lời. Cái đêm mười năm trước ấy vẫn còn khá mới mẻ trong kí ức của bà.
“Quan trọng nhất là, năm đó bố Tại Trung cưỡng gian mẹ cậu ta, cho nên cuộc hôn nhân đó thực sự là không có, ông ta chỉ ép buộc mẹ cậu ta phải ở lại mà thôi.”
“Cưỡng… cưỡng gian?!” Trịnh phu nhân cả kinh nói không ra lời. Bà vẫn cảm thấy kỳ quái, cho dù là ở nông thôn thì dù có mới mười lăm tuổi đã có con cũng không có gì quá kì lạ, hơn nữa cô ấy cũng không nói gì với mình về chuyện này; nhưng nếu là do cưỡng gian mới có con thì thái độ bài xích của cô ấy đối với Tại Trung cũng là có thể hiểu được.
Nghĩ đến đây, bà lại thở dài một hơi. Mặc kệ thế nào, đứa nhỏ luôn vô tội, như vậy đối Tại Trung là quá đáng thương.
“Xin yên tâm để tiểu Trung lưu lại đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé.”
**************************
Lạ thật, Đại Thụ trốn ở đâu vậy?… Trên hành lang, một đứa bé trai khoảng mười tuổi nhìn quanh. Vóc dáng thằng bé rất cao, quần đùi cùng dây đeo đen phối hợp với áo áo mi trắng làm nó có vẻ càng sáng láng hơn. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn suất khí kia lại hiện ra chút lạnh lùng, quả thực không tương xứng với tuổi chút nào.
“Đại Thụ… Ra đây!” Thằng bé cố gắng tìm kiếm mục tiêu, nhưng bởi vì rất nhiều phòng mà nó bắt đầu bực bội.
Một phòng cuối cùng, nếu tìm không được sẽ đi xuống lầu.
Thằng bé cau mày đẩy cửa lớn, hét lên, “Đại Thụ! Ra đây cho tao… Tao cho mày lạp xưởng nướng…”
Nói đến một nửa, đột nhiên âm thanh thằng bé như bị cái kéo cắt đứt. Bởi vì nó chú ý thấy, trên giường lớn mềm mại có một đứa bé như thiên sứ đang ngủ.
Tại Trung ngủ rất yên bình. Mái tóc đen bóng che phủ cái trán, lông mi vừa dày vừa dài, giống như đóa hoa khép lại trên đôi mắt cậu, cái mũi cao thẳng thỉnh thoảng phập phồng, hô hấp rất khẽ. Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn mê người hơi mở ra, vô thức nở nụ cười.
Gương mặt quá mức an nhàn hoàn toàn nhìn không ra cậu đã từng bi thương thế nào từ khi còn nhỏ. Mà đứa bé trai ở cử kia nhìn thấy, trong mắt nó thì cậu bé này chính là một thiên sứ.
“Nam hay nữ đây a…” Hơi lo lắng chạy xuống dưới lầu, lại nhìn người xa lạ kia mà khô phục lại vẻ lạnh lùng vốn có.
“Mẹ… Khách phòng trên lầu có…”
“Nga, Duẫn Hạo a.” Trịnh phu nhân xoay qua thằng bé, ngoắc ngón tay, “Lại đây chào đi, đây là Hàn cảnh sát.”
“… Chào ngài.” Hai tay đút túi quần, nó thong thả đi xuống lầu.
Hàn cảnh sát lập tức cung kính đáp lễ, trong lòng cảm thán, quả nhiên là thiếu gia nhà giàu không giống trẻ con bình thường, ngay cả cách ăn mặc cũng có phong thái như vậy. Anh nhìn đồng hồ, nói, “Trịnh phu nhân, thời gian không còn sớm, tôi còn có việc phải đi về, hôm nay nói tới đây thôi vậy.”
Trịnh phu nhân không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Duẫn Hạo, mỉm cười nói, “Chuyện của Tại Trung xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố. Nhất định.”