Duẫn Hạo ngẩng phắt lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Chú ý tới sự biến hóa của Duẫn Hạo, Trịnh tiên sinh khinh miệt nở nụ cười, “Con vẫn là con ta, tâm huyết của ta đối với con cũng không ít. Ta cũng không hi vọng người khác nói ta chỉ cố kiếm tiền, mặc kệ vợ con.”
Duẫn Hạo còn chưa hồi phục lại từ cơn khiếp sợ.
“Ta biết rõ chuyện của hai đứa, nhưng ta thấy hành vi của con vẫn chưa quá đáng nên vanax mắt nhắm mắt mở cho qua. Chẳng lẽ con muốn phủ nhận quan hệ giữa con và Tại Trung?”
“…” Duẫn Hạo cúi đầu, không trả lời.
Đôi mắt Trịnh tiên sinh nheo lại thành khe hẹp, bình tĩnh ngồi xuống, “Kỳ thật cũng không có gì, kinh ngạc thì ta cũng đã kinh ngạc rồi, bây giờ ta rất bình tĩnh. Thích một người đàn ông cũng không phải là chuyện khó tin gì, nhưng thích là thích… Con không nên ngốc nghếch đến mức chỉ vì tình yêu mà buông bỏ tương lai.”
“Vì sao con không thể?”
“Cái gì?” Trịnh tiên sinh nhíu mày.
Duẫn Hạo hít sâu một hơi, “Con hỏi là: vì sao không thể?”
Trịnh tiên sinh không ngờ Duẫn Hạo sẽ nói thế này, nhất thời giật mình, sắc mặt lập tức sầm xuống, “Tuấn Tú đã như thế, nhưng nó đã làm con thừa tự cho bác cả, ta sẽ không có nhiều yêu cầu với nó. Nhưng con không giống thế, con là người thừa kế của Trịnh thị, mỗi tiếng nói mỗi cử động của con đều phải biết cân nhắc, hiểu chưa?”
“Nhưng ba ba có nghĩ đến chuyện hạnh phúc của con còn quan trọng hơn tiền bạc không?!” Nghe ba ba mình, Duẫn Hạo bắt đầu phát hỏa.
“Ta đã nghĩ rồi,” Trịnh tiên sinh thản nhiên, nhìn không ra bực tức nhưng cũng tuyệt không thoải mái, “Con nghĩ rằng ta sẽ dung túng con bao lâu nữa? Một năm? Hai năm?!”
Duẫn Hạo muốn phản bác, nhưng chung quy không mở miệng.
Thấy hắn trầm mặc, cảm xúc Trịnh tiên sinh cũng dịu đi.
“Tại Trung là đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng rất có năng lực. Ta xác thực cũng thích nó, cõ lẽ bởi thế nên lúc ta biết được tâm ý của hai đứa cũng không quá bất ngờ. Nhưng là một người cha, ta không muốn con của mình rời khỏi quỹ đạo. Con hẳn là có thể hiểu tâm trạng của ta.”
Duẫn Hạo trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói, “Con xin lỗi.”
“Duẫn Hạo, ta không muốn là khó dễ con, nhưng con cũng đừng làm ta phải khó xử.” Trịnh tiên sinh thở dài, “Mẹ con còn chưa biết, nếu bà ấy biết, nhất định sẽ rất thương tâm. Tình cảm của con, ta không muốn can thiệp, nhưng cũng đừng làm quá.”
“Ba, con thật sự rất thích Tại Trung!” Duẫn Hạo vội vàng muốn thuyết phục ba ba, nhưng xem ra hiệu quả rất nhỏ.
“Ta biết nướcon thích nó, ta cũng không bắt hai đứa phải chia tay.” Trịnh tiên sinh ý vị thâm trường nhìn nhìn hắn, “Chuyện hai đứa quen nhau và chuyện đính hôn, kì thực cũng không xung đột, mấu chốt là con nghĩ thế nào thôi.”
“Con không đính hôn! con nói rồi, con không muốn đính hôn!” Duẫn Hạo đập mạnh lên bàn, hai mắt phun hỏa.
“Con không cần nói nữa, đính hôn nhất định phải làm. Nếu con phản kháng, vậy người thương tâm không chỉ có mẹ con. Con thử ngẫm lại xem, Tại Trung trước sau gì cũng sẽ biết. Ta tin rằng cho tới bây giờ hai đứa vẫn chưa sống chung, không phải vì không yêu, mà là vì còn phải băn khoăn nhiều thứ. Cố chấp của con sẽ làm nhiều người bị tổn thương, cái này hi vọng con có thể hiểu được.”
Trịnh tiên sinh nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng lại có chứa một loại uy nghiêm vô hình, mà cái uy nhiệm ấy làm làm cho mọi người bên cạnh ông phải khiếp sợ, bao gồm Duẫn Hạo.
“Ngay từ khi còn nhỏ, ta đã bồi dưỡng con theo con đường sẽ kế nghiệp ta. Cho tới bây giờ, con chưa hề làm ta phải thất vọng, hi vọng lần này cũng thế. Trịnh thị chúng ta hiện đang ở thời kỳ mấu chốt, nếu bởi vì sự tùy hứng của con mà gây tai họa, vậy con phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Tình cảm của con không liên quan đến ai cả!” Duẫn Hạo giận không thể át, “Con không muốn phản bội Tại Trung!”
“Vậy Tại Trung của con có tình nguyện vì con mà buông bỏ tất cả không? Nếu nó là đứa không hiểu chuyện như vậy, không phải hai đứa đã sớm sống chung rồi sao?”
“…”
Duẫn Hạo tựa hồ bị ông thuyết phục, vẻ cố chấp trên mặt không còn rõ ràng như trước nữa. Hắn vô lực phịch xuống ghế, có vẻ mỏi mệt và bất đắc dĩ.
Trịnh tiên sinh cười cười, “Chỉ cần con đính hôn, ta sẽ không phản đối chuyện con và Tại Trung tiếp tục quen nhau. Ta nói rồi, ta sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của con. Duẫn Hạo, cân nhắc nặng nhẹ, con nên cân nhắc cho kĩ. Ta đã nhượng bộ lắm rồi.”
“Con…”
“Ta cho con thời cân nhắc, tốt nhất là trước khi sinh nhật ta thì hãy cho ta câu trả lời thuyết phục.”
*********************
Tuấn Tú và mẹ đứng dưới lầu chờ đợi, thấy Duẫn Hạo thất hồn lạc phách xuống lầu, trong lòng Tuấn Tú thấy kinh hoảng. Bước nhanh lên hỏi tình huống, Duẫn Hạo lại suy yếu như mới đánh giặc xong. Hắn liếc nhìn Tuấn Tú một cái, trong mắt đều là bất lực.
“Anh…”
“Duẫn Hạo a, thế nào rồi?!” Trịnh phu nhân chen lên trước, đẩy Tuấn Tú ra, gấp gáp dò hỏi, “Ba con không làm gì con đấy chứ? Ông ấy đánh con không? Mắng không? À… Chuyện đính hôn của con ấy… thế nào?”
Duẫn Hạo đờ đẫn nhìn chằm chằm sàn nhà, không thấy chút tức giận nào. Hắn há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhanh chân bước ra cửa.
“Anh!” Tuấn Tú đuổi theo, muốn truy hỏi đến cùng, lại bị Duẫn Hạo hất ra.
“Anh, anh làm sao vậy…”
“Cuộc sống của ta! Đây là cuộc sống của ta!” Duẫn Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn Tuấn Tú, đôi mắt vằn đỏ, cơ hồ muốn trừng xuất huyết, “Anh không thể tự do như cậu! Hiểu chưa?!”
Tuấn Tú bị sự tức giận của Duẫn Hạo dọa sợ. Y ngơ ngác nhìn anh trai, không biết mình đã làm sai cái gì.
“Để cho anh yên tĩnh một chút.” Duẫn Hạo hít sâu một hơi, đẩy Tuấn Tú ra, đi mất.