“Mẹ đâu? Tại Trung với dì Mỹ Thục đâu? Sao chỉ có mình anh về thế này?”
Duẫn Hạo ngồi trên sofa, thản nhiên nói, “Rót cho anh cốc nước.”
“Anh, anh làm sao vậy?” Thấy Duẫn Hạo không giống bình thường, Tuấn Tú lo lắng hỏi, “Tại Trung ca bị thương nghiêm trọng lắm sao?”
“Ân… Hoàn hảo.” Duẫn Hạo nhắm mắt lại.
“Bọn họ đâu?”
“Về nhà trọ của cậu ta rồi.” Duẫn Hạo cau mày nói.
Tuấn Tú sửng sốt, con mắt vòng vo chuyển, lập tức vui mừng đứng lên, “Có phải thấy tình địch của anh rồi không?”
Duẫn Hạo biểu tình cứng đờ, mở mắt ra, “Cái gì tình địch?! Tránh ra, đừng phiền anh.”
Tuấn Tú không nhanh không chậm nói, “Quả nhiên ghen tị…”
“Em!”
“Em đã sớm nói Tại Trung ca có người theo đuổi rồi mà. Bây giờ anh hối hận rồi chứ gì?”
Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn Tuấn Tú, hồi lâu mới hỏi, “Không phải em quen người kia sao? Hắn là ai?”
“Người tốt a ~ anh không nhìn ra hả? Người vừa đẹp trai lại chu đáo nữa.” Tuấn Tú cố ý nói thật chậm, “Anh, thật ra anh không cần lo lắng cho Tại Trung ca đâu. Có Hữu Thiên ở đó, vết thương của anh ấy tốt lên nhanh thôi.”
Mặt Duẫn Hạo lại đen thêm một tầng. Hắn cầm cố nước lên uống một hơi cạn sạch, hỏi, “Hiền Trân đâu?”
“Nga, sau khi anh đi không bao lâu thì cô ấy cũng đi luôn rồi, nói khi nào anh có thời gian thì anh cứ đến tìm cô ấy.”
Nhắc tới Hiền Trân, Tuấn Tú thở dài, “Không phải là lỗi của cô ấy, là do Tại Trung ca không cẩn thận mà bị phỏng thôi, anh đừng có giận cá chém thớt mà trút giận lên đầu cô ấy.”
“…”
“Nói gì thì nói, anh vẫn lo cho Tại Trung ca, đúng không? Nếu đã như vậy sao không làm hòa với nhau luôn đi?”
Duẫn Hạo không đáp lại, chậm rãi lên lầu đi.
Thấy Duẫn Hạo trốn tránh, Tuấn Tú lúc này mới hưng phấn mà dụi dụi đầu vào sofa.
Hữu Thiên, lần này anh lập công lớn rồi! Trẫm sẽ ban thưởng cho anh thật xứng đáng! Hắc hắc!
*****************
Tay Tại Trung bị bị phỏng kỳ thật lại là chuyện tốt. Lúc trước cậu luôn bận rộn trong nhà bếp, còn bây giờ lại thư thư phục phục (thoải mái) nằm trên sofa xem TV. Mẹ cậu hận không thể đến ở cùng với cậu, nhưng cậu sợ mẹ vất vả, nói chỉ cần có Hữu Thiên là đủ rồi, không cho mẹ đến thường xuyên.
Cho nên chuyện chiếu cố người liền giao cho một đám mao hài tử (nhóc con).
Tuấn Tú và Hữu Thiên nói muốn làm cơm tối cho cậu; hai người binh binh bang bang ở phòng bếp, không biết làm cái gì. Nhưng không lâu sau, một mùi quái dị từ nhà bếp bay ra, làm cậu muốn chảy cả nước mắt.
Cậu buồn bực. Hữu Thiên tốt xấu gì cũng là người inh doanh ẩm thực, sao chút thiên phú cũng không có thế này?
Sau lại nghĩ, cho dù có thiên phú thì đụng tới Tuấn Tú cũng pó tay thôi.
Muốn đứng lên lấy cốc nước uống, kêu cả nửa ngày cũng không ai chú ý tới, Tại Trung thở dài.
Chuông cửa vang.
Vừa mở cửa, Đồng Lôi liền cùng Xương Mân liền vọt vào. Đồng Lôi bắt lấy cánh tay Tại Trung, cao thấp đánh giá, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở chỗ bôi thuốc mỡ trên cánh tay. Tại Trung nhìn Xương Mân, buồn bực nói, “Sao hai người lại đến đây?”
Tuấn Tú từ phòng bếp chạy ra, trong tay còn bưng một cái nồi, bên trong đen tuyền, “Em bảo bọn họ tới đấy. Tại Trung ca, bây giờ anh là đối tượng cần bảo vệ nghiêm ngặt, mọi người đều phải quan tâm.”
Tại Trung khinh thường nghĩ, ‘lúc hai người ở phòng bếp ngọt ngọt ngào ngào thì sao không nhớ đến tôi mới là ‘đối tượng được bảo vệ nghiêm ngặt’?’
Đồng Lôi hồi lâu sau mới lấy được hơi, ôm Tại Trung mà gào, “Thói đời gì thế này a?! Trịnh Duẫn Hạo vô nhân tính SM cậu thế nào mà thành thế này a! Hết ngược tâm rồi lại ngược thân a…”
Tại Trung thực sợ Đồng Lôi một hơi nói không ngừng, kịp thời chặn miệng cô nàng lại. Xương Mân liế nhìn phòng bếp, thấy Hữu Thiên đang cởi tạp dề ra, đi về hương này. Ánh mắt Hữu Thiên đặt trên người Đồng Lôi, biểu tình chả hiểu gì cả. Xương Mân cười cười, người thấy Đồng Lôi đại đa số đều có phản ứng này.
Đồng Lôi chú ý tới Hữu Thiên, lập tức bổ nhào đến bắt tay hắn, “Anh là bạn cùng phòng của Tại Trung sao? Tôi tên Đồng Lôi, là bạn của cậu ấy. Chuyện của cậu ấy tôi đều biết cả, anh có thể hỏi tôi…”
Tuấn Tú vội vội vàng vàng chen vào giữa hai người, cảnh giác nói, “Cô đừng có nhòm ngó Hữu Thiên! Anh ấy là của tôi!”
Đồng Lôi yên lặng nhìn Tuấn Tú; cuối cùng, một tiếng ‘hừ’ thoát ra từ kẽ răng, xoay người lại, bắt lấy Tại Trung mà hỏi han ân cần.
Xương Mân vốn muốn đến ăn chút gì đó, nhưng khi nhìn vào cái nồi trên tay Tuấn Tú thì ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, nói nên ra ngoài ăn. Tại Trung bị vây ở bên trong, bộ dáng như lão phật gia *. Thấy tâm trạng Tại Trung không tốt, cho nên không ai dám đến kích thích cậu thêm nữa.
(lão phật gia: tên thường gọi của thái hoàng thái hậu (bà nội vua), đại loại là bộ dáng nghiêm nghị, không có ai tới gần.)
Ngoại trừ Thẩm Xương Mân.
Y luôn luôn yêu thích việc này.
“À ờ… Tao có gọi điện thoại cho Duẫn Hạo.”
Khung cảnh ồn ào lập tức im phăng phắc. Tại Trung đang nhai cà rốt [1] rôm rốp cũng ngưng lại.
Đồng Lôi tức giận nói, “Tên kia nói hắn bận việc, không đến thăm cậu được.”
Tại Trung vốn còn muốn ăn thêm vài miếng nữa, bây giờ hoàn toàn không còn khẩu vị.
“… Nga.”
[1] Thói quen của người nước ngoài là ăn cà rốt sống nhá, cho nên mới có cái màn nhai rau ráu ấy. Khuyến cáo thêm các bạn là: cà rốt sống không tốt bằng cà rốt chín, vừa cứng vừa khó tiêu. Thế nên các bé ngoan, đừng ăn cà rốt sống a ^^!!!