Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên khiến mọi người chú ý. Mấy người giúp việc thấy Tại Trung trở về, tất cả đều chạy đến nghênh đón. Cậu đột nhiên về nước đúng là đã tạo thành chấn động không nhỏ; mọi người đều nghe được tin cậu đã thắng cuộc thi ở Paris, mấy hôm trước còn chúc mừng, không ai ngờ hôm nay cậu lại đột nhiên trở về thế này.
Tại Trung bị hai bà mẹ lôi lôi kéo kéo hỏi han ân cần, quay đầu liếc Duẫn Hạo một cái, chàng trai lạnh lùng chỉ đẩy đám người ra, một mình lên lầu.
Một màn duy mĩ kia, sự ôn nhu của Duẫn Hạo đối cô gái kia, rồi lại đối xử thô bạo với mình thế nào, còn liên tiếp mấy chuyện không thể hiểu nổi ấy làm cảm xúc vốn dâng trào theo lần về nước này của Tại Trung giờ đã hoàn toàn xẹp hẳn xuống, không vui vẻ nổi nữa. Mọi người xung quanh nói cậu đã trở nên đẹp trai rồi, nhưng cậu lại chỉ xấu hổ mỉm cười, ánh mắt mê ly.
Trịnh phu nhân bá đạo đuổi hết mọi người đi, sau đó còn bảo người kêu Duẫn Hạo từ trên lầu xuống, nói cái gì mà phải mở cuộc họp mặt ấm áp của gia đình. Tại Trung phát hiện, dù có thay đổi thế nào đi nữa thì Trịnh phu nhân cũng luôn hò hét Duẫn Hạo, cả việc hắn luôn nghe theo mẹ mình nữa, vẫn mãi không thay đổi.
Mẹ kéo tay cậu, ấm áp đến làm người ta phải rơi lệ. Bốn năm không gặp, bà đã tiều tụy đi nhiều; khi thấy Tại Trung cũng chỉ là kích động rơi lệ, căn bản nói không nên lời. Cho nên chuyện lại biến thành khuôn mẫu truyền thống: Trịnh phu nhân lải nhải, những người xung quanh phải nghiêm túc mà nghe.
“Tiểu Trung a, sao lại đột nhiên trở lại thế này? Không phải là sẽ kí hợp đồng đi làm ở bên đó sao? Thằng nhóc này đã học được thói xấu rồi, không ngờ lại làm chúng ta kinh hỉ thế này!… A… Muốn chết ta rồi, lại đầy ngồi bên ta này!”
Duẫn Hạo cầm tờ báo, không tập trung mà cố gắng đọc.
Tại Trung ha ha cười, “Vốn cháu đã tính… đến nhà hàng ở đây làm việc a. Bây giờ đã có giấy chứng nhận, sớm báo đáp phu nhân một chút mới phải.”
“Báo đáp cái gì a, thằng bé ngốc nghếch này! Con như là một nửa con của ta rồi a!” Trịnh phu nhân oán trách nói, “Về sớm cũng tốt, một mình ở nước người dù sao cũng rất cô đơn.”
“Ha ha, sao có thể chứ, còn có Tuấn Tú nữa mà.”
“Thằng nhóc thối Tuấn Tú kia, cả ngày không nghe lời! Tốt nghiệp rồi cũng không chịu làm gì cả… Con cũng thật là! Mỗi lần nghỉ đều cho con tiền vé máy bay, vậy mà con cũng không về lấy một lần!”
Tại Trung nói, “Đó là bởi vì… Bên kia không tiện xin phép. Hơn nữa…”
Không nói thêm gì đi nữa, chỉ là ánh mắt ảm đạm đi.
Mặt Duẫn Hạo không chút thay đổi.
Trịnh phu nhân nhìn mặt Tại Trung, lo lắng nói, “Con gầy quá! Lúc Duẫn Hạo đến Pháp sao hai đứa không cùng về luôn?” Nói xong lại đẩy đẩy Duẫn Hạo, “Sao con không nói Tại Trung sẽ về hả?”
Duẫn Hạo giương mắt nhìn Tại Trung, lại dời mắt đi chỗ khác.
“Ha ha, cháu muốn cho mọi người kinh hỉ ấy mà, cho nên cũng không nói cho thiếu gia biết.” Tại Trung giảng hòa, “Đúng rồi, công việc làm ăn của nhà hàng tốt lắm ạ?”
“Tốt lắm a, nếu con tới đó là quá tốt rồi!” Trịnh phu nhân sờ sờ tay Tại Trung, đột nhiên hét ầm lêm, “Ai nha, đứa nhỏ này! Sao tay trái con lại thế này hả? Sao lại vừa đỏ vừa sưng thế này a?!”
Tại Trung xấu hổ rụt tay lại, lại bị Trịnh phu nhân nắm lấy, “Đây là… dấu nhẫn mà?”
“…”
Duẫn Hạo nhìn chằm chằm Tại Trung, ẩn ẩn có ý giận.
“Cháu đeo một cái nhẫn lâu rồi… Ha a, lúc đi đã đưa lại cho bạn.” Tại Trung không nhìn Duẫn Hạo, nhưng cậu biết ánh mắt Duẫn Hạo luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Mẹ vỗ vỗ Tại Trung, “Chắc cũng tháo ra mạnh lắm đúng không? Xem tay con kìa!” Nói xong lại đi tìm thuốc bôi cho cậu. Tại Trung vẫn tự nói chính mình đã lớn, nhưng vẫn hưởng thụ sự che chở lo lắng của mẹ không biết chán.
May mắn, cuối cùng cũng có chuyện có thể an ủi mình, tất cả cũng coi như không quá tệ. Về chuyện của Duẫn Hạo…
Vận mệnh đã an bài như thế, rột cuộc mình có nên đấu tranh nữa không?
Cứ như vậy, Tại Trung ngây ngốc ôm nhiệt tình ngập tràn mà về nước. Nhưng một chậu nước lạnh đã dội thẳng vào cậu, từ trong ra ngoài. Lúc này, cậu chỉ cảm thấy thế giới đôi khi rất tàn khốc, bỏi vì nó là sự thật. Cậu đã cố gắng trở về sớm nhất có thể, nhưng vẫn kịp cứu vãn.
Tại Trung nhớ cảnh trước kia cùng Duẫn Hạo lên lớp. Khi đó cậu không nghe giảng, cho nên thường bị ở lại mà làm bài tập. Lèo nhèo mè nheo một hồi, cuối cùng trong lớp chỉ còn lại có hai người: cậu và Duẫn Hạo; còn hắn lúc nào cũng an vị ở bên cạnh chờ cậu. Biểu tình lạnh lùng, còn có chút không được tự nhiên. Sau lại bụng cậu lại đói đến kêu òng ọc, hắn sẽ đến bên cạnh cậu, chỉ mất vài phút đồng hồ đã làm xong bài tập, tóm lấy cậu rời đi.
Lúc đó, dù có trễ thế nào đi nữa, Duẫn Hạo cũng sẽ ở lại chờ cậu.
Cậu thậm chí còn cảm thấy, sự chờ đợi của hắn lúc ấy là điều phải làm, như lẽ đương nhiên.
Nhưng qua vài năm này, cậu mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra sự chờ đợi ấy chỉ là ban ơn, là Duẫn Hạo tự nguyện làm cho cậu. Chỉ tiếc rằng bây giờ cậu mới phát hiện, hơn nữa khi trở về thì đã quá muộn.
Trịnh Duẫn Hạo không còn là Trịnh Duẫn Hạo của Tại Trung nữa, từ nay về sau không thể nữa rồi.
************************
Buổi tối, mẹ nằm bên cạnh Tại Trung, nói chuyện tiếng được tiếng mất. Tại Trung cố gắng tưởng tập trung lực chú ý của mình, nhưng suy nghĩ vẫn bất tri bất giác bay tới tận đâu đâu. Không biết có phải đả kích quá lớn đã làm cậu không còn thích ứng được nữa hay không.
Trước lúc ngủ, cậu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ nói, “Kỳ thật mẹ vốn không ngờ con lại thành công như vậy… Tại Trung a, sau này chúng ta nhất định phải hảo hảo báo đáp Trịnh gia… Cái gì đều có thể làm vì Trịnh gia thì phải làm, hiểu chưa…”
Hiểu rồi, mẹ.
Con mệt mỏi quá a, ngủ ngon.