Không ngờ tửu lượng của Duẫn Hạo lại tốt như vậy, một ly tiếp một ly đều uống hết, vậy mà mặt cũng không đỏ.
Xương Mân đẩy mấy đứa con gái bên cạnh ra, trong lòng còn mắng thầm, ‘sao lúc đầu còn là bạn học, vừa đến tối đã biến thân thành nữ tiếp viên thế này?!’. Nhìn lại Duẫn Hạo, tựa hồ cũng không bài xích mấy đứa con gái này.
Nhưng mà cũng chả sao, hắn cũng không thấy các cô.
Miễn cưỡng kiên trì đợi đến lúc tan cuộc, Xương Mân và Duẫn Hạo lái xe chuẩn bị về nhà, nhưng sợ trên đường gặp cảnh sát sẽ không thể nói rõ ràng được, Xương Mân phải tạm thời đảm đương chức tào xế. Duẫn Hạo ngồi ở ghế sau, ánh mắt phát sáng, nhưng biểu tình lại u ám không rõ.
Nữa dựa vào ghế ngồi, không nói lời nào.
Giống như người anh hùng cô độc bình thản thời xưa.