Khi hai người trở lại Seoul đã là buổi tối. Tuy tay trong tay, nhưng tâm trạng không hề thoải mái chút nào. Bọn họ biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cái gì, tuy cũng không hẳn là lo lắng, nhưng cũng thể thả lỏng để tươi cười. Duẫn Hạo nói bọn họ nhất định phải về nhà, vì thế đi về hướng biệt thự.
Cách nhà càng lúc càng gần, Tại Trung lại càng lúc càng không yên lòng. Cậu biết hai người có thể bị chia rẽ, nếu muốn thắng trận này thì nhất định phải đối đầu với người thân. Cái này… có thể được không?
Cậu rất quan tâm đến mẹ mình. Lúc này mẹ đang làm gì nhỉ?
Mới rời đi không bao lâu, Tại Trung đã sinh ra một loại cảm giác xa lạ với cánh cổng lớn màu đen của ngôi nhà.
Duẫn Hạo kéo cậu nhấn chuông, cũng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của người giúp việc kích động đến thế nào. Hắn quay đầu cười khổ một tiếng với Tại Trung, ngược lại Tại Trung ra vẻ thoải mái mà vỗ vỗ hắn, “Không sao cả! Ta không sợ hãi!”
Có lẽ là vì muốn an ủi nhau, hai người siết chặt tay hơn.
Vừa vào cửa, Tại Trung đã nhận ngay một cái tát.
Cậu không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, hai má nóng bỏng, lúc đó mới thấy người ra tay là Mỹ Thục.
Duẫn Hạo vội vàng bảo vệ Tại Trung, Trịnh phu nhân cùng Tuấn Tú cũng chạy tới, giữ chặt Mỹ Thục, ngăn lại cái tát thứ hai của bà.
“Mỹ Thục, không phải đã nói là phải bình tĩnh một chút sao?! Sao lại làm thế này!”
Mỹ Thục khóc nức nở quát, “Tại Trung! Thằng con đồi phong bại tục này…”
“Mỹ Thục! Đừng nói nữa!” Trịnh phu nhân kéo Mỹ Thục về phía sofa. Mỹ Thục trừng mắt nhìn Tại Trung, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Đau lắm không?” Duẫn Hạo nhẹ nhàng xoa xoa mặt Tại Trung. Tại Trung lắc đầu, nhẹ đến như không thể thấy.
Duẫn Hạo hít sâu một hơi, kéo Tại Trung đi đến phòng khách.
Trịnh tiên sinh cười lạnh một tiếng, ngồi trên sofa hoa lệ giống như một quốc vương, dường như chỉ một câu nói tùy tiện đầu tiên của ông là có thể đẩy người ta vào chỗ chết.
Bịch! một tiếng, cả hai chàng trai trẻ đều quỳ xuống.
Trịnh phu nhân thở dài, trấn an cảm xúc của Mỹ Thục. Tuấn Tú đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lo âu.
Tại Trung có thể cảm giác được Duẫn Hạo vẫn nắm chặt tay mình, trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến hơi nóng ấm áp.
“Sao vừa đến đã quỳ? Đây là quy củ gì?” Trịnh tiên sinh khẽ cười một tiếng, ánh mắt hàm ý khinh miệt.
Duẫn Hạo dừng một chút, đúng mực nói, “Ba, thực xin lỗi.”
Ánh mắt sắc bén lướt qua hai người, tiếp theo liền truyền đến tiếng cười nặng nề, “Vì sao lại xin lỗi? Hay cậu nghĩ rằng hành động hôm nay của cậu có thể chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể bỏ qua?”
Duẫn Hạo ngẩng đầu, bình tĩnh nói, “Con biết lỗi của con là đã chạy trốn, nhưng không phải vì hủy hôn mà cảm thấy có lỗi… Quỳ xuống là muốn xin ba ba đồng ý cho con và Tại Trung sống chung.”
“Anh…” Tuấn Tú nhịn không được hô một tiếng. Thái độ này của anh ấy sao có thể làm ba đồng ý?
Trên mặt Trịnh tiên sinh nhìn không ra chút tức giận nào, chỉ dùng vẻ mặt sâu không lường được nhìn Duẫn Hạo, “Cậu lấy cái gì để đổi lấy sự đồng ý của tôi?”
Tại Trung tâm hoảng ý loạn cúi đầu, bên tai còn truyền đến tiếng mẹ cậu đang nức nở, lại làm cho cậu xấu hổ vô cùng.
“Con không phải đang bàn chuyện làm ăn với ba.”
“vậy sao?” Trịnh tiên sinh nhíu mày, “Vậy cậu có biết, hành động chạy trốn hôm nay của cậu đã làm tôi phải tổn thất bao nhiêu không? Tiễn khách về còn phải đối phó với những lời chỉ trích của Lâm gia, tất cả cậu đều không phải chịu, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên tôi phải làm, đúng không?”
“…” Duẫn Hạo không nói lời nào.
“Làm một người người đàn ông, cậu lại lật lọng như thế, còn có thể dựa vào đâu mà bảo người khác phải tin tưởng cậu? Những lời trước đó tôi đã nói với cậu, coi như chưa từng đề cập qua.”
Duẫn Hạo quật cường nói, “Cpn không cần người kahcs tin con.”
Trịnh tiên sinh chậm rãi gõ tay, “Được lắm.”
“Anh!… Nói nhẹ chút được không?” Tuấn Tú nhỏ giọng cầu xin nói.
Tại Trung lo lắng nhìn Duẫn Hạo.
“Cậu đã không còn là một đứa con ít, làm chuyện gì cũng phải nghĩ cho kĩ, trên đời này không chỉ có mình cậu. Tôi nghĩ hẳn cậu cũng hiểu được đạo lý này.” Trịnh tiên sinh không nhanh không chậm nói, ngay cả ngữ điệu cũng không thay đổi. Tại Trung nghe thế nào cũng cảm thấy đây không phải là lời cha mẹ nên dùng để dạy bảo con cái.
“Nhưng ba, rất nhiều chuyện không thể dùng cái gọi là nguyên tắc để cân nhắc!” Duẫn Hạo âm thầm cắn răng, phản bác.
Trịnh tiên sinh nheo mắt lại nhìn hắn, “Đây là lý do của cậu?”
“Con nói rồi, con nhận lỗi.” Duẫn Hạo ngẩng đầu, dũng cảm nói, “Con chạy trốn cũng là vì muốn chịu trách nhiệm với cuộc sống của con. So với hôn nhân không có tình cảm với Hiền Trâm, con thật sự muốn trải qua cuộc đời sau này với Tại Trung – người con thực sự yêu. Cho nên xin ba tác thành cho chúng con!”
“Duẫn Hạo…” Tại Trung nhẹ nhàng lay lay tay Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo không có đáp lại cậu, nói tiếp “Ba, đối với ba mà nói, có lẽ sự nghiệp sẽ quan trọng hơn. Đúng là trước đó con cũng nghĩ rằng sẽ kế thừa Trịnh thị, nhưng con còn có thứ quan trọng hơn nữa…” Hắn kéo tay Tại Trung, lắc lắc trước mặt mọi người, “Cái mà mọi người coi là đại nghịch bất đạo, nhưng chúng con rất hạnh phúc, hơn nữa sau này cũng nhất định sẽ càng hạnh phúc hơn.”
Trịnh tiên sinh lắc lắc ngón tay trước mặt Duẫn Hạo, “Cậu sai rồi… Cái này chỉ là do các cậu chưa hiểu chuyện mà thôi. Thế giới này đâu chỉ đơn giản như cậu nghĩ. Cho dù các cậu có muốn ở cùng nhau đi nữa, thì có thể kiên trì được bao lâu?”
Nói xong ông cúi xuống nhìn Tại Trung, “Tại Trung a, cậu cảm thấy ta đây có phải là người không phân rõ phải trái không?
Tại Trung kinh ngạc lắc đầu, “… Không.”
Trịnh tiên sinh vừa lòng nở nụ cười, “Trước đó ta đã nói với Duẫn Hạo. Ta cũng không phản đối chuyện của hai đứa, chỉ cần nó đồng ý kết hôn thì hai đứa vẫn có thể qua lại. Nhưng nó lại vi phạm ước hẹn trước, làm hỏng lễ đính hôn, làm cho quan hệ hai nhà Trịnh Lâm căng thẳng… Đây đều là do nó mất lý trí mà tạo thành. Cho nên Tại Trung a, không phải ta phản đối, mà là Duẫn Hạo tự tay hủy đi tất cả.”
Tại Trung vô ý thức run lên, khiếp đảm rụt cổ.