Dù tâm trạng có chản nản đến đâu đi nữa, chỉ cần nhìn thấy Tuấn Tú là tâm trạng hắn đã tốt lên rất nhiều, Nhưng không biết mình trong lòng cậu ta có quan trọng như vậy hay không.
Điện thoại đột nhiên vang, tại thời điểm ban đêm như thế này có vẻ hơi đột ngôt. Hữu Thiên không hiểu sao lại thấy kích động.
“Alo?”
“… Uống thuốc chưa?”
Trái tim đang treo lơ lửng lúc này mới được hạ xuống. Hữu Thiên cười nói, “Chưa.”
“Sao còn chưa uống?! Anh phải uống thuộc đúng giờ mới đúng chứ!” Thanh âm Tuấn Tú có chút khẩn thiết, lại làm Hữu Thiên nở nụ cười, “Được được, bây giờ tôi uống liền đây.”
“… Thế còn nghe được.”
Hữu Thiên ôn nhu nhìn Tuấn Tú trong ảnh chụp, nói, “Đã khuya thế này mà em còn chưa ngủ sao?”
“Ờ…” Bên kia Tuấn Tú có chút ấp úng, “Hữu Thiên, tôi…”
“Sao vậy?”
“Anh tự lo cho mình, tim anh không tốt, nhất định phải chú ý… Thường ngày đừng ăn uống bậy bạ…” Tuấn Tú hình như có hơi khác, “Cũng đừng có cả ngày đều người khác chơi đùa… Tổn hại đến thân thể.”
“Tuấn Tú?” Hữu Thiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Em sao vậy?”
“Không có gì…” Trong điện thoại truyền đến giọng điệu run run, sau đó lại truyền đến giọng bỡn cợt, “Ha ha, không phỉ tôi ghen đâu, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Hữu Thiên, cám ơn anh trong thời gian qua đã luôn chăm sóc cho tôi, ở bên anh, tôi rất vui.”
Nói đến câu này, người khôn khéo như Hữu Thiên sao có thể không hiểu được ý Tuấn Tú chứ. Trong lòng hắn nhói một cái, khẩu khí cũng thay đổi, “Tuấn Tú, chẳng lẽ em muốn chia tay?”
“Chúng ta đã nói trước rồi mà, chỉ là chơi đùa thôi, bây giờ đến lúc rồi… Hữu Thiên, chúng ta nên chia tay đi.”
Hữu Thiên há to mồm, cổ họng khô khốc.
“Nhưng tôi thực sự rất cảm ơn anh… Coi như là tôi ích kỉ đi, thật ra bây giờ chia tay là tốt nhất.” Cậu trai bên kia đã nghẹn ngào, “Bên cạnh anh dù sao cũng còn nhiều người…”
Lần này Hữu Thiên hoảng hốt, “Tuấn Tú! Sau khi tôi quen em đã không còn dây dưa với bất kì ai khác nữa a… Hơn nữa tôi chưa thật lòng yêu ai bao giờ, em có thể tin tôi không? Tôi…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Tuấn Tú đánh gãy lời Hữu Thiên, “Ý tôi không phải thế, tôi không muốn…”
“Tuấn Tú!! Tuấn…”
Điện thoại vô tình cắt đứt, Hữu Thiên si ngốc cầm điện thoại, chút ít hi vọng cũng không nhen lên nổi.
Câu cuối cùng kia, giọng Tuấn Tú đã nức nở, cái ấy, hắn nghe rất rõ ràng.
Hữu Thiên, tôi sợ rằng mình sẽ yêu anh.
Đối với mình mà nói, chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Bên kia, Tuấn Tú lau khô nước mắt, mang theo hành lý vào nơi kiểm vé.
Bài tập tình yêu này, vẫn chưa hoàn thành.
Câu mà y nói ở dưới tán ô che ngày ấy, là câu ‘thực xin lỗi’.
*******************
Nhà trọ cách D’s Male rất gần, ngồi các phương tiện công cộng cũng chỉ cần hai trạm là tới; nếu Tại Trung không bận gì thì bình thường cũng hay tới.
Bị Hi Triệt biết chuyện mình chuyển nhà, cái tên luôn mồm nói ‘huynh đệ phải có nghĩa khí’ kia ngay hôm sau đã kêu một đống người tới ‘giúp’ cậu ‘tân trang’ lại căn phòng. Tại Trung sợ đến mức kêu gào, đau lòng với bức tường trắng và sàn nhà màu tro của mình. Bị Hi Triệt gây ‘tai họa’ xong, cậu chỉ cảm thấy phòng ngủ của mình quả thực rất giống như cái quán của y. Nhưng người ta đã có hảo tâm như thế, cậu không thể cự tuyệt được. Chiều hôm đó, cậu đành phải đến cửa hàng tiện lợi mua băng bịt mắt*, đề phòng nửa đêm mà có tỉnh thì cũng không bị phòng của mình dọa.
(*: cái đồ để bịt mắt lúc ngủ cho khỏi sáng ấy, đừng nghĩ bậy bạ nhá ^^)
Khi chuyển nhà, vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó; dù có đẩy cửa ra cũng không nhìn thấy bãi cỏ xanh mượt và mọi người đang bận rộn làm việc nữa. Tại Trung an ủi rằng rồi mình sẽ quen thôi, còn tự mắng mình đúng là đồ ngốc.
Rốt cuộc mày có được cái gì? Chỉ là một thằng ranh cô độc!
Nhưng cái làm cậu buồn bực nhất là, cho dù đã làm đến thế này cũng không thể che giấu được nỗi nhớ của cậu với Duẫn Hạo. Trong di động vẫn có số của Duẫn Hạo, nhưng bây giờ cậu lại không dám gọi. Hơn nữa chỉ cần nghĩ cũng biết, cái tên Trịnh Duẫn Hạo tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho mình.
Vì sao?
Vì sao đã đến thế này mà vẫn không bỏ được?
Phiền chết được!!!! Tại Trung! Mày là đồ vô dụng! Lão tử diệt mày!