Đả kích ban ngày làm Tại Trung không thở nổi, cậu nằm trên giường, trằn trọc.
Nước mắt vẫn chảy, chỉ chốc lát sau, gối đầu đã ẩm ướt thành mảng lớn.
Vừa nghĩ đến mình ở Paris khổ cực thế nào, nỗ lực thế nào, lòng Tại Trung liền chua xót khó có thể gọi tên. Cậu hi vọng có người có thể hiểu cậu, mà người cậu hi vọng chính là Duẫn Hạo.
Nhưng Duẫn Hạo lại nói hắn không muốn đến.
Cái đó không phải có nghĩa là, hắn không muốn gặp mình sao?
Tại Trung nhìn ảnh chụp của Duẫn Hạo trong ví của mình, ủy khuất và chua xót như từng đợt sóng ập đến. Cậu ngồi dậy, cầm lấy điện thoại.
Bây giờ… có lẽ Duẫn Hạo đã rời giường rồi nhỉ?.
Tuyệt đối sẽ không do dự nữa.
Chờ thanh âm thực sự rất dài rất dài, Tại Trung quả thực cảm thấy trái tim của mình như đã bị loại chờ đợi vô chừng này câu đi mất rồi.
Tới tận nơi không có biên giới nữa.
Đột nhiên, bên kia truyền đến tiếng hít thở, trái tim Tại Trung đạp dồn.
“…”
“…”
“Tuấn Tú?”
“…”
“Anh bận rất nhiều việc, có cái gì thì chờ em trở về rồi nói sau.” Thanh âm bên kia lãnh đạm đến cực điểm, nghe như không có chút cảm tình nào cả.
Nhưng lại làm Tại Trung cậu rơi lệ đầy mặt.
Cậu thử vài lần cũng không thể phát ra âm thanh.
“Kim Tuấn Tú, anh không dư thời gian đùa dai với em!” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng rống giận, nhanh chóng cúp máy.
Tại Trung điều chỉnh cảm xúc chính mình, lại nhấn số
“Kim Tuấn…”
“Là ta…”
Bên kia rõ ràng truyền đến thanh âm như có cái gì đó rơi xuống đất.
Thật lâu sau mới có thanh âm, nghe như bình tĩnh lại không che giấu nổi run run, “… Nga.”
Tại Trung kìm chế kích động và bất đắc dĩ, miễn cưỡng nói, “Tuấn Tú nói… Ngươi không tới?”
Duẫn Hạo tựa hồ dừng một chút, nói, “Ân, bề bộn nhiều việc.”
“Nga.” Tâm tình Tại Trung phức tạp, “Rất vất vả, đúng không?”
“Không nhọc ngài phải lo lắng.”
“Duẫn Hạo…”
“Giọng nói sao lại như vậy? Bị cảm?” Bên kia nghe như đã dịu đi một chút. Tại Trung nức nở một tiếng, lắc đầu, khó khăn nói, “Không có, ta tốt lắm… Ngươi thì sao?”
“Ta đương nhiên rất tốt.”
“Nga…”
“Ngươi… Quên đi, không có gì.”
“Duẫn Hạo…”
Thanh âm bên kia rốt cục cũng trở nên mơ hồ, “Ngươi gọi điện thoại cho ta làm gì? Không phải ngươi rát vui vẻ sao? Tại Trung?”
“Duẫn Hạo, ngươi đừng như vậy được không…”
“Bỏ ta đi, ngươi càng hạnh phúc.”
“…”
Thanh âm dần dần nghẹn ngào.
“Giống như chúng ta chưa phát sinh chuyện gì cả… Không phải ngươi dễ dàng làm được rồi sao? Ngươi thành công rồi đấy!”
Tại Trung nhịn không được khóc thành tiếng.
“Các ngươi nói ta cố chấp, nói ta muốn tất cả những đồ đạc đều giữ làm của riêng. Nhưng, Tại Trung…” Bên kia dừng một chút, lại không giấu nổi tuyệt vọng, “Các ngươi có khi nào nghĩ cho ta chưa?”
Tại Trung cuộn mình ngồi bên giường, khóc không thành tiếng.
“Là lỗi của ta thôi. Ta tưởng những thứ đó là của ta. Nhưng ta đã quá tự phụ rồi, kì thật ngươi căn bản là không có cảm giác ấy, đúng không?”
“Ta…”
“Quên đi, đã khuya rồi, ngươi ngủ đi.”
Tại Trung đờ đẫn cầm điện thoại, không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ ngây ngốc đáp lại, nhưng vẫn không muốn gác máy.
“Hảo hảo chiếu cố chính mình, hoặc là… Tìm người khác chiếu cố ngươi.”
Còn chưa kịp nói cái gì, bên kia đã dập máy.
Thứ cuối cùng để nâng đỡ trái tim cậu, rốt cuộc đã nặng nề hạ xuống.
Cậu ôm lấy hai chân mình, đầu úp vào giữa hai chân, im lặng.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nhọc của cậu, nhưng cậu không khóc nữa.
Cậu không khóc được.
Có một người, như vào giờ khắc này, chính thức tuyên bố phải rời khỏi thế giới của cậu.
Cậu muốn cho mình được giải tỏa một lần, nhưng cậu thực sự không khóc được.
Thanh âm của Duẫn Hạo vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng Tại Trung lại thấy dù có lấy tay bắt cũng không cầm được.
Rốt cuộc là vì sao mà cậu và Duẫn Hạo lại đến bước này?
Duẫn Hạo không hiểu, cậu cũng không thể giải thích được.
Tại Trung đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn cảnh đêm Paris hoa mỹ bên ngoài.
Từ nơi này có thể nhìn thấy tháp Eiffel tháp giữa màn đêm.
Lẻ loi, lặng lẽ, vẫn đứng sừng sững ở đó.