Không chút mất tự nhiên. Thực mất mặt.
Duẫn Hạo mở đĩa, âm nhạc nhẹ nhàng khẽ khàng quanh quẩn trong xe. Tại Trung nhă nhăn lông mày, đưa tay tắt đi, “Chú ý lái xe được không hả?”
Duẫn Hạo thản nhiên nở nụ cười, dường như nhớ tới cái gì đó, lấy một vật từ túi quần ra đưa cho cậu.
“… Đây là cái gì?” Tại Trung ngẩn người.
“Hiền Trân đưa cho ngươi bị thuốc bôi phỏng, nghe nói rất hiệu quả.”
Trái tim Tại Trung lập tức rơi xuống, hồi lâu mới nói, “Nga, giúp ta cám ơn cô ấy.”
Không khí trầm mặc, có chút xấu hổ. Tại Trung nhẹ giọng thở dài.
Ánh mắt Duẫn Hạo lang thang một giây, nói, “Tại Trung, ta…”
“Không sao, ta hiểu.” Tại Trung khoát tay, cười nói, “Ngươi nhất định phải giúp ta cám ơn cô ấy.”
Duẫn Hạo kinh ngạc, gật gật đầu, “Được.”
Tại Trung nhìn tay mình, có chút buồn bực, “Ngươi và cô ấy không giận nhau đấy chứ? lần trước không phải vì ta nên hai người mới mâu thuẫn sao?”
Duẫn Hạo nói, “Không có, cô ấy không để trong lòng. Hơn nữa… ta không quan tâm.”
Những lời này nói ra, Tại Trung liền cảm thấy trái tim mình lại nhảy lên liên hồi.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, chỉ mang theo băn khoăn của mình mà chạy đến bệnh viện. Tại Trung cầm thuốc mỡ trong tay, trái tim lại đập mạnh. Chỉ cần nghĩ đến Hiền Trân, tâm tình của cậu không hiểu sao lại thấy ảm đạm. Nhưng cậu không muốn để Duẫn Hạo phát hiện ra, bởi vậy chỉ đành âm thầm bực bội một mình.
Vụng trộm liếc nhìn Duẫn Hạo một cái, hình như hắn cũng có cái gì muốn nói, nhưng biểu tình lại là muốn nói lại thôi. Tại Trung nhớ tới câu nói vừa rồi của Duẫn Hạo.
“Thật ra là ta cố ý đến thăm ngươi.”
Duẫn Hạo nói xong liền mở cửa xe, Tại Trung ngay cả câu đáp lại cũng không nói, lập tức ngồi vào xe.
Thật đáng buồn.
*************
Bác sĩ thay băng cho Tại Trung. Còn cậu đau đến kêu khóc ầm ĩ, nước mắt rơi lã chã. Duẫn Hạo đứng ở bên cạnh, đỡ lấy vai cầu, biểu tình còn lo lắng hơn cả cậu nữa. Bác sĩ thản nhiên liếc nhìn Tại Trung một cái, không nhanh không chậm tiếp tục công việc của mình. Tại Trung có chút căm tức.
“Cháu nói bác sĩ a, ngài có thể nhẹ tay một chút không a… Đau quá à… A a a!”
Bác sĩ đã thấy nhiều tình cảnh này lắm rồi, không chút phản ứng nào, còn quở trách cậu, “Không phải lần trước đã nói rồi sao?! Vết thương của cậu nghiêm trọng như vậy, sao không chú ý nhiều một chút?! Bây giờ nhiễm trùng rồi đây này!”
“Nhiễm trùng?” Lòng bàn tay Duẫn Hạo nắm chặt, làm Tại Trung lại bị đau, kêu lên một tiếng.
Bác sĩ nhìn nhìn Duẫn Hạo, “Lần trước không phải dã bảo các cậu phải chăm sóc cậu ta cho kĩ chút sao?! KHÔNG uống thuốc đúng hạn, đương nhiên là bị nhiễm trùng!” Nói xong lại trừng mắt nhìn Tại Trung, “Cậu muốn để lại sẹo à?”
Tại Trung liều mạng lắc đầu, đáng thương hề hề nhìn bác sĩ, “Cháu sai rồi, được chưa ạ… Bác sĩ a, trăm ngàn lần đừng để lại sẹo cho cháu đó! Đêm qua cháu gội đầu, không cẩn thận đụng tới…”
Bác sĩ nghe xong, liếc mắt trừng Duẫn Hạo, “Các cậu chăm sóc bệnh nhân như thế đấy hả? Ngàn dặn vạn dò như thế lại để tự cậu ta gội đầu?”
Duẫn Hạo như muốn phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn cúi đầu, “Xin lỗi.”
Thấy mu bàn tay của hắn đã nổi đầy gân xanh, Tại Trung chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Bấm bụng thay băng xong, Tại Trung chán nản đi ra cửa, nhưng hồi lâu sau mà vẫn không thấy Duẫn Hạo đi ra. Trong lòng cậu cả kinh, tưởng Duẫn Hạokhông chịu nổi cơn giận nên ở lại giết người. Cuối cùng cậu nằm úp sấp xuống khe cửa nhìn, thấy Duẫn Hạo ở đó hỏi mấy công việc liên quan gì đó với bác sĩ, tuy có nhăn mặt cau mày nhưng vẫn còn tốt lắm.
Bởi vì thấy trong mắt hắn đều là vẻ lo lắng, trong lòng Tại Trung vui vẻ tưng bừng.