“Nghe nói hôm nay tiểu Trung chúng ta là lần đầu tiên xuống bếp a? Nhất định phải hảo hảo nếm thử.” Trịnh phu nhân nhiệt tình đánh vỡ ảo tưởng của Tại Trung, “Là gà xào hạt dẻ sao?”
Tại Trung ngượng ngùng gật đầu, đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt quái dị của Duẫn Hạo.
Chú đầu bếp A Bảo cười nói, “Tiểu Trung rất có thiên phú nấu ăn, chỉ thấy qua vài lần là đã học được rồi.”
Trịnh phu nhân gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó cứ như đã phát hiện ra thêm một đại lục mới, hưng phấn hét to, “Oa… Tiểu Trung, con rất giỏi a! Ăn ngon lắm đó! Lão công, anh mau nếm thử a; Duẫn Hạo, con cũng nếm thử xem!”
Trịnh tiên sinh gắp một miếng, sau khi cẩn thận nhai nuốt thì chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói, “Ngon lắm.”
Hô ~ Tại Trung ở trong lòng reo hò, eruka!
“Hắc hắc, không đâu…” Khiêm tốn, phải khiêm tốn!
Nhận được câu khẳng định thuyết phục, Trịnh phu nhân rất vừa lòng, ánh mắt lại chuyển đến trên người Duẫn Hạo, “Thế nào, con trai?”
Tại Trung nhìn không ra biểu tình của Duẫn Hạo, chỉ nghe được một câu mơ hồ “Cũng không tệ lắm”, sau đó Trịnh phu nhân đánh đầu hắn một cái, “Ăn ngon thì cứ nói là ngon đi, giả bộ cái gì nữa?!”
Trịnh tiên sinh mặt không chút thay đổi nhìn hai mẹ con đang ầm ĩ, tiếp tục ăn cơm của mình, tựa hồ như đã quen với cảnh đó.
Tại Trung cười cười, trong lòng lại khẽ thở dài một hơi.
Điều cậu muốn nghe nhất là được Duẫn Hạo khích lệ, nhưng hình như… cũng không được như trong tưởng tượng. Bất quá Trịnh tiên sinh vốn tích tự như kim (tiếc chữ như vàng/ít nói) cũng khen mình, vậy là đủ rồi đi…
Tự mình khích lệ một hồi, Tại Trung theo mấy người giúp việc khác ra ngoài.
Sau khi trở về Tại Trung bị mẹ ca cho một bài. Cô nói bây giờ cậu chỉ cần hảo hảo học tập là được, đừng nghĩ đến chuyện cổ quái gì cả. Tại Trung lại nói với mẹ cậu muốn làm đầu bếp. Mỹ Thục nghe xong liền nở nụ cười nói, “Thằng con ngốc nghếch này, làm đầu bếp cái gì chứ.”
“Bởi vì con muốn làm đồ cho người khác ăn, tự tay làm.” Tại Trung nghiêm túc nhìn mẹ.
“Nhưng con…”
“Con không có hứng học, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên (người xuất sắc/chuyên gia) a.”
Mỹ Thục không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, chỉ nói trước cứ cân nhắc cái đã. Tại Trung cũng chạy xuống lầu.
Đi lòng vòng quanh hoa viên một chút, Tại Trung muốn tiêu thực bữa cơm tối vừa ăn. Ở cạnh bể bơi, cậu thấy Duẫn Hạo đang đùa giỡn với Đại Thụ ở đó. Rõ ràng đã trưởng thành nhưng khi Duẫn Hạo ở cùng với Đại Thụ lại giống hệt như một đứa bé.
Đại Thụ đã già, nó không còn hoạt bát được như trước nữa, phần lớn thời gian nó chỉ ngồi im lặng bên cạnh Duẫn Hạo, hưởng thụ những cái vuốt ve mềm nhẹ của cậu chủ nhỏ, thình thoảng lại liếm liếm tay hắn, hoặc phát ra những tiếng ừ hử thỏa mãn.
Tại Trung không biết mình nên lại đó hay rời đi, đang khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì thanh âm Duẫn Hạo đã truyền đến.
“Tại Trung, lại đây.”
Từ trước đến nay, lời nói của Duẫn Hạo đối với Tại Trung đều như có ma lực, làm cho Tại Trung khó có thể cự tuyệt. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn hơi tức giận vì phản ứng ban ngày của hắn, cho nên cũng không tình nguyện đi qua đó, thậm chí còn lấy Đại Thụ làm khoảng cách.
Đại Thụ có thêm tay Tại Trung sờ vuốt, Tại Trung cười sờ sờ nó.
“Món ăn hôm nay ngon lắm.” Ánh mắt Duẫn Hạo nhìn bể bơi không có nước, thản nhiên nói.
“Hừ, gạt người, nếu ăn ngon thật thì sao ngươi có thể không có biểu tình gì như thế?”
“Ngươi muốn ta nhảy dựng lên như mẹ ta đấy à?”
“Nhưng mà…”
“Lại nói, nếu ta khen ngươi, mẹ ta nhất định bắt ngươi phải làm cho ta ăn mỗi ngày.”
Tại Trung sửng sốt, nói, “Không sao a, làm thì làm, ta tình nguyện mà.”
“Ngươi cũng không phải đầu bếp, làm sao lãng phí thời gian với ta được chứ.”
“Sao lại lãng phí chứ? Ta thích nấu ăn, hiểu không? Nhìn ngươi… mọi người ăn, ta cảm thấy rất vui.” Tại Trung thiếu chút nữa nói lộ hết, nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Duẫn Hạo quay đầu, con ngươi tối đen phản chiếu ánh nắng chiều rực rỡ, “Vậy còn chuyện học của ngươi thì sao?”
Tại Trung sờ sờ đầu Đại Thụ, nói, “Hi Triệt ca nói với ta, mỗi người đều có không gian sống của riêng mình. Ta không thích hợp với chuyện học, có miễn cưỡng nữa cũng là lãng phí tinh lực mà thôi, chẳng thà làm chuyện muốn làm còn hơn.”
Duẫn Hạo lại chuyển mắt lên trời chiều xanh thẫm, “Ân, ngươi vẫn còn tự do hơn ta.”
Tại Trung hiểu ý Duẫn Hạo. Là trưởng tử (con trai cả) Trịnh gia, Duẫn Hạo gánh vác nhiều áp lực lắm. Hắn không thể không theo khuôn phép cũ, từng bước từng bước đều phải đi theo con đường đã được quy định từ trước. Học ngoại ngữ, luyện hapkido, bồi dưỡng lễ nghi giao tiếp, luyện tập cách kinh doanh… Duẫn Hạo cũng không sung sướng gì, có lẽ đó là nguyên nhân vì sao hắn lại trầm tĩnh hơn đám bạn cùng lứa tuổi.
Nhìn thì tưởng hắn có tất cả, nhưng thật ra thì cái gì hắn cũng bị lấy mất.
“Bất quá…” Tại Trung muốn an ủi hắn, “Ngươi rất vinh quang a! Trong nhà mà tổ chức tiệc tùng gì thì lúc nào ngươi cũng là tiêu điểm.”
“A…” Duẫn Hạo cười khổ một tiếng, dời đề tài, “A… Nếu bây giờ có thể bơi lội thì tốt rồi, nhưng giờ đã là mùa thu.”
Tại Trung cũng cười. Cậu duỗi lưng nằm dài trên cỏ, chậm rãi nói, “Mới đây thôi, ta là người bơi tốt nhất trong thôn đó. Có lần Hi Triệt ca ham chơi, xuống sông bắt cá nhưng lại không cẩn thận mà chìm nghỉm. May mà lúc ấy ta đi qua, liền nhảy xuống đi cứu anh ấy… Lúc đó ta rất gầy, Hi Triệt ca lại vì kinh hoảng mà không ngừng giãy giụa, ta cũng bị y kéo xuống luôn… Ha ha, lúc ấy ta còn tưởng rằng mình chết chắc rồi. Nhưng không ngờ anh ấy lại không nhúc nhích gì nữa cả… lúc đó ta mới kéo được anh ấy lên.”
“…”
“Từ đó về sau, ta đã rút ra được một thứ, lần sau mà có cứu người nữa thì phải đợi đến lúc người đó gần chết rồi mới cứu.” Tại Trung nghịch ngợm le lưỡi, đùa cho Duẫn Hạo nở nụ cười.
“Ngươi muốn nói với ta cái gì?”
“Trầm luân đi, Trịnh Duẫn Hạo… Đắm chìm trong đau đớn khổ sở đi… Ta sẽ chờ đến khi ngươi gần chết, rồi sẽ đến cứu ngươi.” Tại Trung giống như đang diễn kịch, khoa chân múa tay nói.
“Đi chết đi!”
“Không được đánh mặt ta…!”
“Y như con gái, còn bảo vệ mặt nữa!”
“Ha ha…”
Đêm cuối thu, tiếng cười đùa của hai người làm sáng cả bầu trời đêm, như những vì sao đang nhấp nháy.