“Không có người nào khi dễ em cả.” Tại Trung ngây ngô cười nói.
“Con khỉ! Vậy mà nhóc lại như phải chịu oan ức mà chạy về đây như nàng dâu thế hả?!”
… Anh đang so sánh cái gì thế hả… Tại Trung liếc mắt.
“Dù thế nào đi nữa, đã về đây rồi thì đừng đến đó nữa.” Hi Triệt khẽ thở dài, “Nhìn tay nhóc lạnh như băng thế này là tự nhóc về đây à? Có nói với mẹ chưa?”
“Nói…” Tại Trung lo lắng nói, “Có để lại thư rồi.”
“Thằng nhóc này…” Hi Triệt lắc đầu, nở nụ cười, “Quên đi, không sao cả, dù sao sau này nhóc cũng không tính trở về đó nữa phải không?”
“… Ân.”
“Vậy hai mẹ con vẫn đối tốt với nhóc thì sao? Nếu nhóc nhớ họ thì sao?”
“… Em không nhớ.” Tại Trung lau vết nước mắt trên mặt, nở nụ cười.
“Tại Trung a…” Hi Triệt chân thành nói, “Kỳ thật mỗi người đều có phạm vi sống thích hợp với mình, phạm vi sống của nhóc ngay ở đây, cho nên không có gì phải luyến tiếc cả, hiểu chưa?”
… Hi Triệt ca đáng ghét, em đã không muốn khóc rồi…
Tại Trung hao hết khí lực mới nhịn xuống được dòng nước mắt đang muốn tràn mi.
Lúc này Tại Trung đã về đây được ba bốn tiếng đồng hồ, bụng cậu không chịu thua kém bắt đầu kêu vang. Hi Triệt bất đắc dĩ cười cười, kéo cậu đứng lên, “Được rồi, đến nhà tau ăn cơm đi, thuận tiện báo tin bình anh cho cha mẹ tau biết luôn. Lần trước giúp nhóc rời đi, mông anh mày bị họ đánh nát rồi đây này.”
Tại Trung hắc hắc ngây ngô cười hai tiếng, đi theo mọi người ra cửa.
Trở về… Ta đã trở về rồi, mọi người.
Hít thở bầu không khí mới mẻ trong thôn mà đã lâu mới có lại được, trong lòng Tại Trung lại như có tảng đá đang đè nặng. Mới chỉ có vài giờ thôi mà cậu dã bắt đầu nhớ cái thành phố đó, bằng không sao lại xuất hiện ảo giác, thấy Trịnh Duẫn Hạo đang cạnh gốc cây Đại Thụ ở đầu thôn chứ…
Ân, nhất định là ảo giác…
Xoa xoa đôi mắt, Tại Trung đi đến dưới tàng cây nhìn lại.
Cậu thấy rõ ràng vẻ mặt đầy tức giận của Duẫn Hạo đang đứng bên cạnh chiếc xe đen.
Đây không phải ảo giác chứ…
“Tại Trung…”
Lão thiên gia… Chẳng lẽ là ta nằm mơ sao…
Hi Triệt ngây ra một lúc, nhìn chằm chằm Duẫn Hạo hồi lâu, liếc mắt hỏi, “Mày là ai?”
… Lại là phương ngôn (tiếng địa phương). Duẫn Hạo cau mày đi tới, tóm lấy Tại Trung như xách một con gà; còn chưa kịp nói chuyện thì Hi Triệt đã ngăn nó lại, “Mày là ai? Sao lại bắt tại Trung của chúng tau?”
“Không phải chuyện của cậu.” Duẫn Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn Hi Triệt, dùng sức hất y ra. Hi Triệt không phải người luyện hapkido, đương nhiên không thể là đối thủ của Duẫn Hạo, một cái lảo đảo liền lui về phía sau hai bước.
“Trịnh Duẫn Hạo!!” Thấy Duẫn Hạo đẩy Hi Triệt, Tại Trung cũng giận, “Ngươi muốn gì?!”
Đám nhóc đều chạy lại ngăn Duẫn Hạo; A Văn và Tinh Tinh từ phía sau cũng nhanh chóng chạy lên, ngăn cản bọn nhóc đang vây quanh Duẫn Hạo. Tại Trung vừa tức vừa vội, ghẹn giọng quát, “Trịnh Duẫn Hạo, không được đụng đến anh em của ta!!!”
Lực tay của Duẫn Hạo đột nhiên không còn lớn như vừa nãy, nó nhìnướchằm chằm Tại Trung, cắn răng hỏi, “Đối với ngươi mà nói, bọn họ rất quan trọng phải không?”
“Đương nhiên quan trọng!” Mắt thấy đám trẻ bị A Văn ngăn lại, Tại Trung nóng nảy, “Ngươi buông bọn họ ra! Trịnh Duẫn Hạo, ta cảnh cáo ngươi!!!”
Duẫn Hạo buông tay ra, thả Tại Trung xuống, sau đó vẫy vẫy tay với A Văn, “Văn ca, buông bọn họ ra… Chúng ta đi.”
Đi?? Tại Trung ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn bọn họ ngồi ô tô nghênh ngang rời khỏi.
Hi Triệt chạy nhanh đến kéo Tại Trung, kích động hỏi, “Tại Trung, nhóc không sao chứ?! Tên kia là ai a?!”
“… Trịnh Duẫn Hạo.” Tại Trung giống như người mất hồn, ngồi bệt dưới đất.
“Cái gì?! Nó chính là thiếu gia mà nhóc nói là tốt lắm đó hả?!” Hi Triệt hét ầm lêm.
Ngươi tới tìm ta sao, Trịnh Duẫn Hạo? Vì sao?
Tại Trung hoàn toàn bị sự xuất hiện của Duẫn Hạo làm rối loạn.
Vừa rồi Duẫn Hạo tức giận như vậy, mà bây giờ lại bị một câu của mình làm cho tức giận đến rời đi rồi… Tính tình cậu ta cũng quá đáng thật a! Bọn Hi Triệt ca chính là anh em của ta a, cậu ta tức giận cái gì chứ…
Không đúng không đúng, cái này không phải là thứ quan trọng nhất. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, bây giờ lại là giữa trưa, chẳng lẽ tên kia không tính tham gia tiệc rượu tối nay sao? Cậu ta điên rồi?! Trong lòng Tại Trung bất ổn, phút chốc đã muốn mặc kệ chuyện của cậu ta, chốc lát lại muốn muốn bất luận thế nào cũng phải bắt cậu ta trở về.
Không không, cậu ta hẳn là trở về rồi…
Tại Trung đột nhiên khó chịu. Cậu phát hiện mình rất muốn Duẫn Hạo. Nhưng… lần gặp mặt này lại ngắn ngủi như vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là nằm mơ thôi sao? Trịnh Duẫn Hạo căn bản không tới đây đúng không?!
“Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt, tên thiếu gia đáng chết a! Dám ra đây nữa, lão tử đùa chết nó!” Một câu của Hi Triệt làm bừng tỉnh người trong mộng, Tại Trung đầu đầy hắc tuyến.
Không phải nằm mơ a…