Trong mắt Hữu Hoán đều là tơ máu, hưng thấy thần thái Hữu Thiên đã tốt hơn nhiều, làm cậu kích động đến không biết biểu đạt ra sao, cuối cùng chỉ có thể nhìn bác sĩ y tá vya quanh hắn, tiến hành kiểm tra, chính cậu lại đứng một bên mà phiền muộn. Về chuyện Tuấn Tú, cậu đã nghĩ đến vài cáh nói, nhưng chính cậu cũng hiểu, không cách nào có thể làm Hữu Thiên vừa lòng.
Là chính mình ngốc, còn nghe lời anh ấy, nói hết toàn bộ chân tướng cho Tuấn Tú nghe. Ra chủ ý là cậu, bây giờ cũng chính cậu là người vạch trần. Bao nhiêu năm qua, anh ấy luôn lo lắng cho Tuấn Tú, mà chính mình lại chỉ nghĩ đến anh ấy, ngoan ngoãn nghe theo. Bây giờ thì tốt rồi, anh đã tỉnh, Tuấn Tú đi rồi, sự tình bể nát!
Nhưng mặc kệ thế nào, Tuấn Tú vẫn coi Hữu Thiên là thế thân, cho nên cảm tình của y đối với Hữu Thiên mà nói, căn bản không sau sắc như vậy, không hợp ý nhau thì không đến. Muốn nói sai thì Tuấn Tú cũng thoát không được can hệ. Anh ấy là thật lòng thích y, chính cậu cũng đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng y vẫn có thể tuyệt tình như vậy.
Là Hữu Thiên quá ngu ngốc mới đúng!
Hữu Hoán bắt đầu tính toán nên đưa Hữu Thiên về lại Pháp, ở lại nơi nhân tình mỏng manh này, sẽ chỉ là anh ấy thêm thương tâm mà thôi. Cậu cũng không muốn Hữu Thiên phải chịu áp lực nữa, tuy tim anh ấy tuy đã được phẫu thuật nhưng vẫn làm cho người ta lo lắng.
Bất quá… người ở Seoul cũng không phải tất cả đều lạnh lùng, ít nhất cái người ngày ngày đến thăm bọn họ kia cũng không phải.
Ánh mắt Hữu Thiên nhìn chằm chằm vào Hữu Hoán, Hữu Hoán cảm thấy chột dạ.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hữu Hoán không yên ngồi xuống bên giường bệnh. Hữu Thiên suy yếu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy khát vọng.
“Anh…”
“Tuấn… Cậu ấu đâu?” Môi Hữu Thiên khô nứt, cố hết sức hỏi.
Hữu Hoán cúi đầu, không đáp lại.
Hữu Thiên trầm mặc trong chốc lát, hỏi, “Em đã nói cho cậu ấy?”
“Anh, thực xin lỗi… Em không nên nói.” Hữu Hoán áy náy, cắn cắn môi.
Lại là trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Hữu Thiên ảm đạm.
“… Không sao, nói cho cậu ấy rồi cũng tốt… Cám ơn em.”
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh trai, Hữu Hoán thở dài, thương lượng, “Anh, chúng ta về Paris đi, ba mẹ còn chờ chúng ta đó.”
Hữu Thiên ngơ ngác nhìn trần nhà, gật đầu. “Được… Về thôi.”