Mục lục
Make A Secret (YUNJAE)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, cạch! một tiếng, Duẫn Hạo mặt nhăn nhíu mày, khoác áo ngủ đi đến cạnh cửa.

“Anh! Dì Mỹ Thục ở dưới lầu… Cô nói… Tại Trung ca anh ấy…”

*******************

Trong bệnh viện tràn ngập mùi gay mũi của thuốc khử trùng, khiến tóc gấy người ta cũng phải dựng đứng. Bốn người xông vào cửa, hai bà mẹ đang lo lắng cùng hai đứa con trai trẻ tuổi.

Tại Trung nằm trong phòng bệnh, trên mặt trên người nhiều chỗ bị tổn thương, hô hấp khó khăn. Khi Thái Viện đưa cảnh sát tới, đám kia đã chạy hết, chỉ còn lại Tại Trung đang hấp hối. Lúc ấy Tại Trung nằm trên mặt đất cuộn tròn người lại, tay trái được tay phải ôm chặt.

“… Là cậu ấy bảo cháu đi… Cháu đi báo cảnh sát, chỉ đi có một lúc mà cậu ấy đã…”

Thái Viện khóc không thành tiếng kéo tay Mỹ Thục, kể việc mà mình vừa trải qua. Trịnh phu nhân nghe xong liền đi tìm bác sĩ điều trị, cứng rắn muốn bọn họ đưa Tại Trung đến phòng đặc biệt, tất cả đều phải là thứ tốt nhất.

Duẫn Hạo vẫn mím chặt môi, nhìn không ra hắn có biểu tình gì.

Lúc Tại Trung tỉnh lại, người đầu tiên cậu thấy là mẹ, người thứ hai chính là Duẫn Hạo. Cả người cậu đều đau, đôi mắt lại sưng phù. Tại Trung thực áy náy, vừa định xin lỗi, đã bị Trịnh phu nhân vừa vọt vào ôm lấy.

“Tiểu Trung!!! Con hù chết ta rồi!!!”

Tuấn Tú đi đến bên cạnh Duẫn Hạo, cười hỏi, “Anh, thế này thì anh không lo nữa rồi chứ?”

Biểu tình Duẫn Hạo cứng ngắc, Tại Trung lại rõ ràng nghe thấy những lời đó.

“Sau này đừng về trễ thế nữa! Có nghe không?! Con xem con thành cái gì rồi!” Trịnh phu nhân lo lắng nói.

Tại Trung kinh ngạc nhìn mọi người, nỗi lòng phức tạp làm cậu khó có thể mở miệng.

Duẫn Hạo đang nhìn cậu, cậu lại không biết nên nói với hắn thế nào.

Tại Trung theo bản năng nhìn tay trái của mình. May mắn, nhẫn vẫn còn ở đây. Cậu không tự chủ được lộ ra nụ cười, nhưng hành động đó lại làm Trịnh phu nhân sợ hãi. Bà cứ nằng nặc đòi Tại Trung phải đi chụp CT, kiểm tra lại não cho chắc ăn.

Ý thức Tại Trung ngay lúc đó rất thanh tỉnh. Tuy cậu bị một đám người đấm đấm đá đá, nhưng cậu cũng không sợ chút nào.

Duẫn Hạo đã nói, tính tình của cậu rất táo bạo, dễ bị kích động, bởi vậy thường xuyên phải chịu thiệt. Nhưng lớn như vậy rồi mà Tại Trung chưa bao giờ vướng phải rắc rối. Bởi vì bên cạnh cậu vẫn luôn có Duẫn Hạo bảo hộ, bất luận là phiền toái gì thì đều đã có Duẫn Hạo thay cậu giải quyết.

Lúc này Tại Trung mới phát hiện điểm này.

Hơn nữa cậu biết rõ, sau này, loại bảo vệ như thế sẽ không có nữa.

Mà sự lo lắng của Duẫn Hạo như bây giờ, có lẽ chỉ một thời gian nữa là không thể nhìn thấy được nữa rồi.

********************

Trong lúc Tại Trung dưỡng thương, Thái Viện luôn luôn ở bên cạnh cậu, cẩn thận chăm sóc, có vài lần còn đưa thuốc bổ từ nhà mình đến. Thái Viện biết quan hệ giữa Duẫn Hạo và Tại Trung, nhưng cô không biết vì sao quan hệ bọn họ lại bế tắc như vậy, rõ ràng quan hệ giữa nhị thiếu gia và Tại Trung tốt lắm mà. Hơn nữa Duẫn Hạo lại đối xử với Thái Viện lạnh như băng, như chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô lấy một lần.

Hôm nay, tiễn Thái Viện ra về rồi, Tại Trung lười biếng ưỡn thắt lưng dưới ánh mặt trời; nhưng động tác này lại làm cậu đau buốt cả xương sườn.

“Đau đau đau…” Tại Trung nghẹn ngào, vội vàng lấy tay đỡ lưng.

Một đôi tay to hữu lực nâng thắt lưng cậu lên. Tại Trung chỉ cảm thấy máu cả người mình như muốn chảy ngược. Cậu ngây ngốc để Duẫn Hạo đỡ mình ngồi xuống ghế bành, sau đó trợn mắt nhìn. Cậu thề là mình không hề biết Duẫn Hạo ở ngay sau mình, bằng không cậu tuyệt đối sẽ không lớn tiếng kêu đau như vậy, bởi vì hôm qua cậu mới tuyên bố mình đã hoàn toàn bình phục trước mặt mọi người. Hơn nữa gần đây cậu không thấy được thân ảnh Duẫn Hạo, vả lại bình thường vào lúc này thì hắn cũng không nhà; không biết hôm nay làm sao lại khéo như vậy.

Duẫn Hạo nhìn nhìn cậu, hỏi, “Vẫn đau?”

Tại Trung lắc đầu, cười gượng nói, “Không đau, vừa rồi là rút gân thôi.”

Duẫn Hạo nhìn chằm chằm tay trái Tại Trung, ngơ ngẩn “Nga” một tiếng, có chút thất thần.

“Duẫn Hạo… Thiếu gia,” Tại Trung dừng một chút, nói, “Di động của ngươi kêu kìa.”

Duẫn Hạo đầu tiên là sửng sốt, lập tức hỏi, “Có cần ta đỡ ngươi đứng lên không?”

Tại Trung lắc đầu. Duẫn Hạo liền lấy điện thoại ra, rời khỏi.

Nhìn bóng dáng Duẫn Hạo bận rộn, trong lòng Tại Trung vừa ngọt ngào vừa chua xót. Đột nhiên rất muốn ôm lấy hắn từ phía sau, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài, giống như vô số lần trước, dời tầm mắt mình đi.

Không lâu sau, Tuấn Tú nói với Tại Trung đám người kia đã bị bắt, bảo cậu đi nhận diện. Lúc này Tại Trung mới biết được gần đây vì sao Duẫn Hạo vẫn luôn bận rộn. Tuấn Tú nói Duẫn Hạo liên hệ rất nhiều người, mất rất nhiều công sức mới bắt được đám hỗn đản kia, ngụ ý chính là nói cho Tại Trung biết Duẫn Hạo vẫn quan tâm đến cậu.

Nhưng ngay cả một câu cám ơn Tại Trung cũng không dám nói với Duẫn Hạo. Vì thế cậu chỉ đảnh an ủi chính mình, Duẫn Hạo giúp mình không phải vì muốn nghe lời cảm ơn của mình. Tuy lương tâm vẫn luôn thấy áy náy nhưng đành phải kìm lại, cho nên…

Thực xin lỗi, Duẫn Hạo, ta rất cám ơn ngươi.

Tại Trung cười khổ, mình bây giờ càng ngày càng nhát gan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK